Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi nói đúng." Phụ nhân cắn răng, cuối cùng nhịn xuống cảm giác thẹn thùng nói ra: "Nguyệt sự của ta nửa năm đến một lần, mà lượng không nhiều."

"Màu sắc thế nào?"

"Tối."

"Có thường choáng váng đầu ù tai, eo đầu gối bủn rủn không?"

Phụ nhân nghe thế có chút kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu.

Lưu Ly lại nhìn tưa lưỡi của phụ nhân một chút, hơi hồng, ít gai, lại có chút sần sùi.

Nghĩ đến đây, Lưu Ly đầu tiên viết xuống một phương thuốc, giao cho phụ nhân.

"Phu nhân uống thuốc quanh năm, lại ăn mấy thứ không sạch sẽ gì đó, phương thuốc này có hiệu quả giải độc, uống trước ba thang."

Nói xong, Lưu Ly lại viết một phương thuốc dưỡng âm bổ huyết, điều kinh trợ thai.

Thành phần: Thục Địa Hoàng 20g, Hoài Sơn 30g, Sơn Thù 15g, Cẩu Kỷ 15g, Vân Linh 20g, Cam Thảo 6g, Bạch Thược 15g, Hạt Thủy Lạp 20g, Hoàng Tinh 20g, Nhau Thai 2g, Nhục Thung Dung 20g, Hà Thủ Ô 20g.

"Sau khi uống ba thang thuốc trên, lại uống cái này."

Dứt lời, Lưu Ly nghĩ đến gì đó, nghĩ nghĩ, vẫn là để Tôn Lão tránh đi một chút.

Tôn Lão mặc dù không hiểu vừa nãy Lưu Ly còn không bảo mình tránh đi, sao bây giờ lại tránh đi, nhưng cũng không hỏi nhiều đi ra ngoài.

Phụ nhân thấy Lưu Ly như thế, không khỏi có chút căng thăng.

Lưu Ly cũng không giấu diếm, nói một số tư thế và kỹ xảo dễ thụ thai cho phụ nhân, phụ nhân nghe đến mặt đỏ tới mang tai, chân tay luống cuống.

"Quay về làm theo, ngừng thuốc ba tháng không có thai thì đến đây tìm Tôn lão, đến lúc đó bảo ông ấy nói cho ta."

Lưu Ly nói xong cũng đứng dậy, phụ nhân thấy thế vội vàng đứng dậy, có vẻ kích động: "Đại phu…Đại phu có ý là, ta làm theo biện pháp của ngươi, ba tháng có thể mang thai?"

Lưu Ly gật đầu, sau đó cũng không quan tâm đến phụ nhân kia đi ra khỏi phòng.

Tôn Lão thấy Lưu Ly đi ra, thì kích động nghênh đón, rồi thấy phụ nhân kia kích động đến đằng trước bốc thuốc.

"Cháu đây là nắm chắc mười phần rồi sao?" Tôn Lão tò mò.

Lưu Ly lắc đầu: "Chín phần."

Tôn Lão: "…"

Sau đó Tôn Lão dẫn Lưu Ly đến phòng trong, đơn giản học hỏi những tâm đắc với Lưu Ly sau bệnh nhân vừa rồi cảm thấy lợi được nhiều.

Trầm tư một lát, Tôn Lão lại nhắc lại chuyện xưa: "Ta nói Tiểu Ly nha đầu à, trước đó ta đã nói với cháu nhưng cháu không nghe lọt vào đi?"

Này đương nhiên là chỉ chuyện chế thuốc.

"Tuy là nói, thuốc kia của cháu quả thật là lượng càng ít càng quý, nhưng thuốc kia tốt như vậy, ta nghĩ cho dù mở rộng sản xuất, giảm thấp giá cả, cháu đương nhiên vẫn ổn định không lỗ, cháu xem như là tạo phúc cho dân chúng thế nào?"

Tôn Lão thật sự rất cẩn cẩn thận thận thương lượng với Lưu Ly, dù sao ông ta cũng sợ Lưu Ly không đồng ý.

Lưu Ly trầm ngâm một lúc, mói hỏi: "Tôn Lão đã từng nghĩ đến, cái quan trọng nhất để mở rộng sản lượng thuốc này cần có tiền vốn?"

Tôn lão dừng lại: "Ý của cháu là?"

"Nhân công!" Lưu Ly nhàn nhạt mở miệng: "Chế thuốc không giống bình thường, không phải nói tùy tiện tìm người là có thể làm được, nhất định phải là người biết rõ dược lý lại phải hiểu rõ gốc gác mới được."

Không biết dược lý, hơi có chút sai sót, thuốc là đòi mạng người mà không phải là cứu mạng người.

Không hiểu rõ gốc gác, tiết lộ phương thuốc, lại là một chuyện phiền phức.

Lưu Ly giới hạn số lượng thuốc, không phải là làm những thuốc kia bán đắt hơn, mà là trên tay không có người, năng lực cá nhân một mình cô có hạn.

Thật sự là cô đến nơi này cũng không lâu, lại phải bận quá nhiều chuyện, không phân ra được tinh lực để bồi dưỡng nhân tài.

So với biết mặt thuốc thì biết dược lý không phải là chuyện đơn giản, cần thời gian dài.

Nếu như có thể thuê được người hiểu dược lý, lại có thể vì vậy, mà bị lộ bí mật.

"Việc này đơn giản." Không đợi Tôn lão lên tiếng, ngoài cửa đã truyền đến một giọng nói ấm áp như gió xuân.

Tôn Lão nghe thấy giọng nói kia, mắt cũng sáng lên.

Lưu Ly nhìn ra cửa, thì thấy một thanh niên bạch sam chừng 25-26 tuổi từ bên ngoài đi vào.

Thanh niên bạch y da dẻ trắng nõn, dung mạo tuấn tú, cả người lộ ra một loại phong độ trí thức, có một loại cảm giác mạch thương nhân như ngọc, công tử thế vô song, nếu không có vẻ lanh lợi trong mắt hắn ta, lúc đi vào trên người mang theo mùi thuốc, cô sẽ cảm thấy người trước mặt này là thư sinh được nhà quyền quý bồi dưỡng ra.

Lúc Lưu Ly đánh giá Tôn Quốc Việt, Tôn Quốc Việt cũng đang quan sát Lưu Ly.

Ánh mắt đầu tiên, trong mắt Tôn Quốc Việt bị chấn động.

Hắn ta du ngoạn nhiều năm, có thể nói là kiến thức rộng rãi, nữ tử dung mạo đẹp hơn Lưu Ly không phải không có, nhưng phải nói những cô gái kia đều là những đóa hoa mềm mại, mà người trước mắt này, chính là thiên sơn tuyết liên.

Xinh đẹp không phải là mị lực của cô, mà là một cặp mắt sáng thông tuệ, chỉ cần liếc mắt một cái là biết cô gái này không tầm thường.

"Vị này chính là Lưu cô nương thúc phụ thường nhắc đến sao?" Tôn Quốc Việt hỏi Tôn Lão.

Tôn Lão gật đầu: "Chính là vị này."

Nói xong, Tôn Lão rất vui vẻ đứng dậy, đi đến bên cạnh Tôn Quốc Việt: "Ta nói Quốc Việt à, cháu thật sự gặp đối thủ rồi."

Tôn Quốc Việt cười, không có nghi vấn câu nói của Tôn Lão, chỉ nói: "Người có thể rõ ràng vẽ tranh huyệt vị, cháu trai đương nhiên không thể bì được."

Nói xong, Tôn Quốc Việt bước lên chắp tay ôm quyền với Lưu Ly: "Tại hạ Tôn Quốc Việt, nghe qua đại danh của cô nương, không biết có cơ hội có thể giao lưu một chút."

Lưu Ly nghe thấy tên Tôn Quốc Việt, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng mà không biết đã nghe qua ở đâu.

Lúc này Tôn Lão vỗ vỗ bả vai Tôn Quốc Việt, nói: "Cái gì mà cô nương, người ta đã lấy chồng sinh con rồi, cháu gọi nàng ấy là Lưu nương tử mới phải."

Sở dĩ Tôn Lão nhắc nhở Tôn Quốc Việt cái này, đó là cảm thấy Lưu Ly quá ưu tú, mà cháu của ông ta lại là một tên độc thân, lỡ như sinh ra tình cảm gì đó cũng không tốt, cho nên ngay từ ban đầu cắt đứt khả năng này.

Tôn Quốc Việt từ nhỏ lớn lên bên cạnh thúc phụ, sao không biết được suy nghĩ của Tôn Lão, chỉ là nhìn Lưu Ly không thể hiện gì, vẫn như cũ chấp nhất hỏi: "Lưu nương tử?"

"Học hỏi thì không dám, nhưng có rảnh cùng nhau tham thảo y thuật vẫn là có thể." Lưu Ly cười cười.

Cô nhớ ra rồi, Tôn Quốc Việt, thần y Quốc Việt.

Cô thật không ngờ, Tôn Lão lại có quan hệ với thần y.

Nếu như đã là thần y, vậy y thuật đương nhiên rất tốt, tuy nói cô từng học qua với ông nội, nhưng đến cùng kinh nghiệm vẫn không đủ, cùng tham thảo với thần y Quốc Việt này, nhất định có thể có được lợi.

Tôn Quốc Việt mỉm cười, lập tức vào thẳng vấn đề chính: "Vừa rồi chuyện Lưu nương tử nói ta cảm thấy rất có lý, chỉ là không biết Lưu nương tử có tin tưởng để ta giúp ngươi làm việc?"

"Người bên cạnh ta ít nhiều đều biết một chút dược lý, giúp đỡ bên cạnh Lưu nương tử chắc là có thể đảm nhiệm, nếu như Lưu nương tử tin tưởng, chúng ta có thể hợp tác, người và dược liệu ta bỏ ra, Lưu nương tử chỉ cần cho ta một phần tiền lãi là được."

Tôn Quốc Việt nói lời này, là mười phần thành ý.

Cho dù là Lưu Ly cũng ngây người, bỏ người, bỏ dược liệu, lại chỉ muốn một phần tiền lãi.

Người này là không xem tiền là tiền đến mức nào chứ?

Cho dù không vào lúc này nói muốn năm phần tiền lãi, tối thiểu cũng phải ba phần chứ?

"Chuyện ngươi nói ta sẽ xem xét." Lưu Ly không trả lời rõ ràng ngay.

Mặc dù cô nói với Tôn Lão, cũng là muốn Tôn lão hỗ trợ đi tìm người, cũng có ý muốn hợp tác, nhưng mà Tôn Quốc Việt này nhường ra lợi nhuận quá nhiều, chuyện bất thường tất sẽ có quỷ, cô phải suy nghĩ cẩn thận.

Chỉ là không đợi Lưu Ly suy nghĩ cẩn thận, bên ngoài đã truyền đến một loạt ồn ào, sau đó một giọng nói Lưu Ly cảm thấy có chút quen thuộc truyền đến.

"Tôn đại phu, cứu mạng—"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK