Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy vậy, Lưu Ly thong dong đơm món ăn trong nồi ra, bảo Tiêu nương tử nhận đĩa thức ăn rồi mới nhìn về phía Lê Anh, lãnh đạm nói:

"Ta biết cô thực lòng muốn học."

Lê Anh nghe thấy vậy liền vui mừng, cho rằng Lưu Ly sẽ đồng ý.

Nhưng lại nghe thấy Lưu Ly nói tiếp: "Nhưng, ta không muốn dạy.”

“Tại sao?” Lê Anh không thể tin được, hoàn toàn quên đi che giấu cảm xúc của mình.

“Tiểu Anh!” Tiêu nương tử vừa lo lắng vừa sợ hãi, gọi Lê Anh một tiếng.

Lúc này Lê Anh mới phản ứng lại, mặc dù không cam lòng nhưng cuối cùng cũng cúi đầu: “Xin lỗi, phu nhân, tôi...”

“Vậy ta sẽ nói cho cô biết lý do tại sao.” Lưu Ly không chờ cho Lê Anh nói hết, lạnh lùng mở miệng: “Đồ của ta, ta muốn dạy ai thì dạy, mà ta chỉ bằng lòng dạy cho những người an phận trung thành, còn cô, có phải không?”

Lê Anh ngẩng đầu, rất muốn nói mình là người như vậy, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng kia của Lưu Ly, lời sắp nói ra lại bị nuốt lại vào trong.

Lưu Ly không nói thêm, chỉ vừa đi ra ngoài vừa nói với Tiêu nương tử: “Bà đi tìm người đàn ông của bà qua đây.”

Tiêu nương tử đầy vẻ bất an nhưng vẫn đi ra phía sau tìm Lê Đạt đến.

Trước khi Lê Đạt đến, Tiêu nương tử đã kể cho hắn nghe một lượt về chuyện xảy ra bên này.

Vừa nhìn thấy Lưu Ly, Lê Đạt vô cùng lo sợ mà quỳ xuống: “Là nô tài không biết cách quản giáo, xin phu nhân trách phạt.”

Lưu Ly nhìn Lê Đạt, một hình tượng của người nông dân da đen hiền lành an phận.

Hắn khác với những người quản sự khác mà Tại Lâm tìm đến, không phải là người được bồi dưỡng dưới sản nghiệp của Cố Tại Ngôn, mà là người mà hắn đặc biệt tìm về cho cô, là một người giỏi quản lý thôn trang.

Vì vậy Lưu Ly cũng không định làm chuyện này đến cùng, chỉ trầm giọng nói: “Hiện tại cũng chưa tổn thất gì với ta, nhưng cả nhà các ông đều đã kí khế ước với ta, lần này coi như là cảnh cáo, lần sau nếu còn tái phạm, chỗ ta đây cũng không dung nổi cô ta nữa.”

Lê Anh kia thực ra cũng không có tật gì lớn nhưng lại là một người rất biết thuận cọc leo lên, khi không biết tình hình sẽ yên tĩnh an phận, một khi thấy ngươi tốt với nàng ta một chút sẽ càng ngày càng muốn được voi đòi tiên, không thể sửa lại vị trí của mình.

Người như vậy, cô không bằng lòng giữ lại cũng không muốn giữ lại, giữ lại luôn là một mối họa tiềm ẩn, bởi vì ngươi không biết khi nào nàng ta sẽ gây ra phiền phức gì cho ngươi.

Lần này cho nàng ta cơ hội, cũng hoàn toàn là vì Lê Đạt.

Ở chỗ cô, chỉ cần có một môn kỹ thuật tốt, đều có thể có cơ hội được đối xử tử tế.

Đương nhiên, cơ hội này không phải là vô tận, chỉ xem Lý Đạt sẽ lựa chọn như thế nào.

Lê Đạt nghe thấy vậy, trong lòng thắt lại, nhớ lại trước đây.

Hắn vốn là quản sự của một thôn trang nhà địa chủ gần tỉnh lị, vì chỉ biết làm việc mà không hiểu xu nịnh nên đã bị hãm hại bán đi.

Vốn dĩ một người phạm lỗi và bị bán đi như hắn sẽ không tìm được nơi ở tốt, thậm chí được mua lại rồi cũng là văn khế bán đứt.

Nhưng phu nhân lại vô cùng khai ân, cho một nhà ba người bọn họ ký văn khế bán thân, tỏ ý mười năm sau chỉ cần có tiền chuộc lại thân khế của mình là được.

Ân tình như vậy, hắn không thể đền đáp, vốn muốn giúp phu nhân làm việc, quản lý tốt là được nhưng không ngờ người con gái duy nhất của mình lại không nhìn rõ thân phận của mình.

Lê Đạt đột nhiên nhớ tới khi hắn gặp chuyện, con gái đã đừng nói muốn làm thiếp cho ông chủ, như vậy sẽ cứu được hắn, hắn chỉ cảm thấy thà làm vợ người nghèo chứ không làm thiếp của người giàu nên đã từ chối.

Lúc đó hắn chỉ nghĩ rằng con gái là vì mình nên không nghĩ ngợi nhiều, hiện tại xem ra e rằng tâm tư của đứa con gái này luôn cất giấu rất sâu, sâu đến mức hắn sắp không quen biết rồi.

Nghĩ đến đây, Lê Đạt khấu đầu lạy tạ Lưu Ly: “Đa tạ phu nhân đã cho tiểu nữ cơ hội lần này, nếu tiểu nữ còn có lần sau sẽ để mặc cho phu nhân xử lý.”

Nghe thấy vậy, Lưu Ly không nói thêm gì nữa, càng không nhìn Lê Đạt lấy một cái mà đi vào lại phòng bếp.

Sau khi Lưu Ly rời đi, Lê Đạt mới từ trên đất đứng dậy, nhìn con gái mình đang quỳ trên mặt đất, trên khuôn mặt hiền lành xuất hiện vẻ nặng nề hiếm có.

“Đi theo ta.” Lê Đạt trầm giọng nói, sau đó đi về phía cửa.

Tiêu nương tử lo lắng nhìn Lê Anh nhưng không nói gì, còn Lê Anh thì cắn chặt môi, cuối cùng cũng không nói gì mà đi theo.

Hai cha con đi ra ngoài, nhất thời không ai lên tiếng.

Lê Đạt đầy vẻ nặng nề, dường như đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, Lê Anh thì cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Cuối cùng, Lê Đạt thở dài, nhìn Lê Anh với vẻ rất nghiêm túc: "Sau này con không được như vậy trước mặt phu nhân, nếu không cha cũng không thể giữ con được.”

Lê Anh nghe xong lại rất không phục: “Cha, con làm gì sai chứ? Rõ ràng là cô ta quá hẹp hòi nên mới...”

"Bốp..."

Lê Đạt vốn luôn có tính khí tốt đã nhịn không được nữa, tát vào mặt Lê Anh một cái, hắn không dám tin rằng con gái mình lại nói ra những lời như vậy.

"Con đừng quên thân phận của mình là gì, phu nhân lại là thân phận gì, con...” Lê Đạt vô cùng tức giận.

Mặc dù Lê Anh không phải được ăn sung mặc sướng từ nhỏ nhưng có cha tài giỏi nên nàng ta cũng không phải chịu khổ gì, hơn nữa Lê Đạt có tính tình tốt, vì vậy nàng ta chưa từng bị đánh.

Lúc mới bị đánh, nàng ta vẫn còn ôm lấy mặt không phản ứng gì, nhưng khi nghe thấy Lê Đạt nói như vậy, Lê Anh bèn hoàn toàn bộc phát: “Cha, cô ta là thân phận gì? Con lại là thân phận gì? Cô ta chẳng qua là một cô gái nông dân, nếu không phải trước đây cha phạm tội rồi bị chủ nhà đuổi đi thì cô ta thậm chí còn không bằng thân phận của con.”

Tốt xấu gì mình cũng là con gái của quản sự trong thôn trang, một người con gái nông dân có là gì trước mặt mình chứ?

Lê Đạt nhìn con gái mình với vẻ không dám tin, dường như không tin rằng những lời này được nói ra từ miệng của nàng ta.

"Vốn là như vậy, một cô gái nông dân có thai trước khi kết hôn, nếu không phải là gả được cho một nam nhân tốt, cô ta đâu thể ngang ngược trước mặt con? Con chẳng qua là bảo cô ta dạy con làm món ăn mà thôi, chuyện đơn giản như vậy mà cô ta cũng không đồng ý, không phải hẹp hòi thì là gì, cha, con...”

“Con câm miệng!” Lê Đạt gầm lên, bàn tay đang chỉ vào Lê Anh run rẩy: “Con nghĩ con là ai? Con có thân phận gì? Cho dù ta không bị đuổi đi, con cho rằng con có thể là đại tiểu thư gì chứ? Con chẳng qua là một người hầu mà thôi.”

Nhìn thấy sắc mặt Lê Anh tái nhợt vì lời nói của mình, Lê Đạt cũng chỉ có một đứa con gái như vậy, cuối cùng vẫn có chút không nỡ, hắn hít sâu một hơi rồi nói lời thấm thía: “Tiểu Anh, nghe cha đi, ngoan ngoãn làm việc của mình, giữ bổn phận của mình mà làm một a hoàn tốt, đợi mấy năm nữa cha kiếm đủ tiền rồi sẽ chuộc thân cho con, nếu không con cứ kiêu căng ngạo mạn như vậy, sớm muộn cũng sẽ tự hại mình mà thôi.”

Lê Anh nghe thấy vậy liền nắm chặt tay thành nắm đấm.

Mấy năm nữa?

Đợi mấy năm nữa thì trở thành cô gái già rồi, còn có tiền đồ gì để nói chứ?

Thấy Lê Anh không nói, Lê Đạt nhíu mày nói tiếp: “Đợi lát nữa con vào xin lỗi phu nhân, biết chưa hả?” Nói xong, Lê Đạt lại nói: “Nếu con không đồng ý, từ nay về sau cha coi như không có đứa con gái như con.”

Lê Anh nghe vậy, tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn gật đầu: “Vâng, con biết rồi.” Nhưng lại không ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Lê Đạt.

Mặc dù Lê Đạt lo lắng, nhưng dù sao Lê Anh cũng đồng ý rồi nên cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn Lê Anh một cái, nói một câu bảo nàng ta điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi đi vào, chỉ là rõ ràng lưng hơi khom xuống mấy phần.

Lê Anh không nhìn thấy tất cả những chuyện này, nàng ta chỉ nắm chặt tay thành nắm đấm, trong mắt tràn đầy oán hận.

Mà cảnh này lại đều được Lưu Tiểu Cúc ở trong căn nhà tranh phía trước nhìn thấy hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK