Chương 1001
“Lúc con rời xa mẹ con vẫn còn nhỏ, mẹ không nhớ con cũng là chuyện bình thường, vậy còn anh hai thì sao? Cố Thiện Linh, mẹ có thấy quen thuộc với cái tên này không?”
“Cố Thiện Linh… Hehe, có thể ăn được không?”
“Mẹ..”
Tâm trạng của Cố Thành Trung hơi kích động, anh cao giọng hét lớn, làm Úy Như giật mình.
Bà lập tức giống như một con chim sợ cung tên, lao ra khỏi xe lăn, rồi lảo đảo chường vào vườn hoa.
Gai trên thân hoa hồng đâm bà chảy máu nhưng bà lại như không hề hay biết.
Tạ Quế Anh lập tức chạy xộc qua, dỗ bà ra khỏi đó rồi đưa trở về phòng bệnh.
Sau khi Úy Như được chích thuốc an thần thì ngủ thiếp đi. Lúc này Tạ Quế Anh mới nói: “Ông chủ đã nói cho tôi biết hai người có ý đến đây.
Hôm nay ông ấy có việc nên không tiện gặp hai người, vì vậy bảo tôi đến tiếp đãi. Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên Tạ Quế Anh, là người luôn chăm sóc cho bà chủ, tôi là trợ lý cho bà ấy trong cuộc sống thường ngày và cũng là bác sĩ riêng của bà ấy. Trước mắt người bà ấy tin tưởng nhất là tôi, anh muốn tìm hiểu chuyện gì cũng có thể hỏi tôi.”
“Ngoài ra, ông chủ đã dặn dò, anh chỉ có thời gian một tiếng đồng hồ, từ khi anh vào cổng đến giờ đã mất năm phút rồi, anh vẫn còn thời gian năm mươi lăm phút”
Cố Thành Trung nghe vậy thì vội vã hỏi: “Mẹ tôi còn chữa trị được nữa không?”
“Nếu như có thì mấy năm nay bà ấy cũng đã không mơ mơ hồ hồ thế rồi: Tạ Quế Anh bất lực nói.
“Vậy mỗi ngày bà ấy sống như thế nào? Có vui vẻ không?”
“Lúc ông chủ xuất hiện thì tâm trạng của bà ấy sẽ bị kích động, những lúc khác nếu không cố ý kích động thì bà ấy sẽ không sao cả”
Tạ Quế Anh thẳng thắn trả lời rồi đưa mắt nhìn sang Cố Thành Trung.
Cô ta đã xem tin tức về anh trên tỉ vi, có lẽ vì lý do cô ta bị nhốt ở đó nhiều năm nên cô ta không hề biết đàn ông bên ngoài như thế nào.
Người khác giới mà cô ta tiếp xúc nhiều nhất chỉ có tên ngốc Thanh Viên và Phó Minh Tước.
Phó Minh Tước và Phó Minh Nam không hợp nhau nên anh ta rất ít về, số lần cô ta gặp được anh ta cũng càng ít hơn. Mà cô ta cũng không có hứng thú với một người chỉ biết nhớ nhung đến người vợ đã chết của mình. Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô ta đã nghe được cái tên Cố Thành Trung.
Là người giỏi giang và đầy tài năng.
Anh có gia thế hiển hách và là thần thoại bất bại trên thương trường.
Hơn nữa, anh lại rất chung tình, cả đời chỉ yêu một người.
Tiếc là… Người đó không phải là cô ta.
Cô bất giác nhìn sang Hứa Trúc Linh, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cũng không đến nỗi quá thấp, ăn mặc trang điểm cũng khá.
Nhưng… Đứng trước ánh mặt trời chói lóa thì lại có vẻ nhỏ bé và không đáng để nhắc tới.
Nhưng người bên ngoài lại cứ tâng bốc hai người họ, những lời phản đối cũng dần biến thành lời chúc phúc.
Cô ta không hiểu, tại sao một người đàn ông ưu tú như thế lại yêu một người phụ nữ bất tài như cô.
“Trên mặt tôi dính thứ gì sao?”
Cô ta nhất thời nhìn quá thất thần khiến Hứa Trúc Linh thấy hơi thắc mắc, chỉ vào mũi mình và hỏi.
Tạ Quế Anh lập tức định thần lại, mỉm cười lắc đầu rồi tỏ vẻ ngây thơ.
“Tôi muốn biết thuốc bà ấy dùng mỗi ngày”
“Được, tôi sẽ lấy tài liệu cho hai người”
Tạ Quế Anh cung cấp tài liệu, mỗi ngày uống những loại thuốc gì, khi nào uống, hiệu quả như thế nào, tất cả đều được viết rất rõ.
Cố Thành Trung lướt qua là nhớ hết tất cả, lúc về anh sẽ cẩn thận kiểm tra mấy loại thuốc đó.
Vì bà hôn mê, hai mẹ con họ cũng không thể nói chuyện đàng hoàng, trạng thái bà như thế e là cũng không thể nói được gì.