Chương 1405
Anh nhanh chóng lau khóe môi mình, nắm chặt lòng bàn tay để che giấu những vết máu tươi đó.
Anh quay người bế ngang người cô cô, sau đó đi về phía cửa lớn nhà họ Quý.
“Anh làm gì vậy?” Hứa Trúc Linh lập tức trở nên căng thẳng, không ngừng giãy dụa. Nhưng càng đến gần cửa, giọng nói của cô cũng nhỏ dần. Cô sợ mình kinh động đến nhà họ Quý, Cố Thành Trung có thể sẽ phải bò ra ngoài.
Cũng không biết anh bị làm sao mà vẻ mặt vô cùng tái nhợt, giống như màu máu trên cả cơ thể anh đều bị lột hết ra.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?” Cô hạ thấp giọng nói, không ngừng giấy dụa nhưng không dám dùng lực.
Bây giờ anh rất yếu, vốn không thể chịu được.
Sau khi anh đi vào, còn thuận thế đóng cửa lại.
Cánh cửa này là cửa cách âm, khi đóng lại không hề có âm thanh gì và cũng không thể làm kinh động đến bất kỳ ai khác.
Anh bế người trực tiếp đi nghênh ngang lên tầng, đôi giày da dâm lên thảm sàn nên càng không có một tiếng động nào.
Anh tìm thấy căn phòng của cô, đứng bên cạnh cửa ròi dùng giọng điệu ra lệnh mà nói: “Mở cửa ra.”
“Không mở, lá gan của anh cũng lớn thật đấy. Anh thả em xuống, mau quay về đi!” Tôi vừa tức giận vừa lo lắng.
“Nếu như em không mở, vậy thì chúng ta giằng co nhau ở ngoài cửa đi.
Anh nghĩ còn có thể ôm em được một hai tiếng, dù sao quanh năm rèn luyện cơ thể không phải là vô ích. Trước kia anh đã tính toán trước rồi, cứ đợi ở đây một này đi?”
“Anh…
Hứa Trúc Linh tức giận đến nỗi đỏ bừng cả mặt, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn mở cửa.
Cánh cửa phòng mở ra, Hứa Trúc Linh vội vàng thúc giục: “Được rồi, mau thả em xuống đi. Em đã mở cửa rồi mà, anh còn muốn như thế nào nữa?”
Cố Thành Trung đặt cô xuống giường, nói: “Có đồ rửa mặt của anh không? Không có cũng không sao, anh dùng của em là được rồi.”
“Nhưng không có bộ đồ ngủ của anh, xem ra tối nay anh chỉ có thể ngủ trần truồng mà thôi.”
“Cố Thành Trung, anh đừng có mà quá đáng!”
Cô chỉ vào cái mũi của anh, tức giận mà nói.
Sau khi Cố Thành Trung nhìn thấy thì không kìm được mà nhíu mày, nói “Không thể chỉ vào mũi của đàn ông một cách tùy tiện như vậy, em sẽ phải trả cái giá đắt đó.”
“Anh… Anh muốn làm gì?”
“Làm em.”
Câu nói này đơn giản rất lỗ mãng và vô cùng trắng trợn.
Cô vừa nghe thấy nên vẫn chưa phản ứng kịp, sau khi đã hiểu rõ thì gương mặt lập tức đỏ bừng.
Đồ lưu manh vô liêm sỉ!
Cô tức giận quay người đi, không thèm để ý đến anh nữa.
“Anh đi tắm trước đây, lát nữa chúng ta cùng nghỉ ngơi.”
“Cố Thành Trung, hình như em vẫn chưa đồng ý cho anh ở lại đây mà” Đây là nhà họ Quý chứ không phải tập đoàn, Cố Linh. Bây giờ em… Bây giờ em không sợ anh nữa đâu!”
“Hoặc là em để anh đợi ở bên ngoài cả đêm, hoặc là nói với người nhà họ Quý đánh anh một đòn nhừ tử rồi ném ra ngoài.”
“Anh… Anh không thể ngoan ngoãn rời đi sao?”