Chương 2330
“Tôi sẽ khiến cho khuôn mặt mà cô yêu thích nhất trở thành một cái sàng thủng lỗ. Cô luôn tự tin về dáng dấp của bản thân, tự cho mình là thanh cao, vì thế cô luôn coi thường những người đàn ông tâm thường, đã thế cô còn thích nhìn cảnh tượng đàn ông đấu đá nhau vì cô. Vậy thì tôi sẽ ném cô vào hang động của một đám đàn ông, có cả những tên đàn ông già, người khuyết tật, người kỳ quặc và cả người bị đi khuôn mặt, để cô có thể hưởng thụ niềm vui của phụ nữ!”
NHI “Sau đó, khi cô còn trút hơi thở cuối cùng, tôi sẽ lại ném cô vào rừng và nhìn lũ chó hoang ăn thịt cô từng chút một!”
Khi Ayako Nikkeikawa nghe thấy điều này, mặt cô ta tái nhợt như tờ giấy.
“Bà…bà đừng có mà lộn xôn, từ đâu đến cuối tôi vấn là cô chủ cả của dòng họ Nikkei, nếu bà dám hỗn láo với tôi, dòng họ Nikkyo sẽ không bỏ qua cho bà đâu, em gái và chồng của nó sẽ đến tìm bà tính sổi”
“Bà …. tốt nhất là bà nên đối xử tốt với cô đây, nếu không tôi sẽ để bà chết không chỗ chôn xác…”
Ngay khi cô ta vừa lên tiếng, Bách Niên Nhược Lan đã rút một cây roi và đánh cô ta.
Quần áo bị toạc ra, để lại những vết thương rỉ máu trên làn da trắng nốn của cô ta.
Cô ta ngã xuống đất, đầu tóc và quân áo đã rối tung cả lên, đâu còn cái dáng vẻ kiêu ngạo như lúc trước?
Cô ta nhìn thấy khẩu súng lục nằm trên nền đất, cô ta lập tức bò tới cố gắng nhặt một khẩu để tự sát.
Cô ta luôn tự hào và kiêu hãnh, tất nhiên sự tôn nghiêm của cô ta quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.
Để rửa sạch nỗi hổ thẹn trong lòng, cô ta không chút do dự xông vào đây, đương nhiên cô ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết, nhưng chỉ có thế bại trận, không thể nhục nhã bị bắt, rồi bị tra tấn đến chết.
Cô ta là cô chủ cả của dòng họ Nikkeil Có bao nhiêu người đàn ông thèm muốn cô ta, cô ta đều không thích, nhưng bây giờ bọn họ muốn ném cô ta cho đám đàn ông xấu xí, mặc cho họ cưỡng bức cô ta?
Nằm mơ đi!
Bách Niên Nhược Lan đã nhìn ra được hành động này của cô ta, vậy nên bà ấy vung roi quất lên bàn tay của cô ta khiến cô ta đau đớn mà rụt tay lại.
Một giây tiếp theo, Bách Niên Nhược Lan đi đến và đá khẩu súng lục ra xa.
Không chút kiêng dè mà năm chặt cảm của Ayako Nikkeikawa, ép cô ta phải nhìn lên mình.
Còn bà ấy thì đứng từ trên cao nhìn xuống, nở nụ chế nhạo và nói: “Muốn chết, cũng không dễ dàng như vậy đâu.
Ông ấy là cậu ruột của cô, thế mà cố có thể tàn nhân với ông ấy như vậy, vậy thì mợ đây cũng nên chăm sóc tử tế cho GONN “Ông ta không phải cậu của tôi, ông ta không hề coi trọng dòng họ Nikkei, ông ta chính là một vết nhơ của ông ngoại! Bọn họ đều đáng chết, tất cả đâu đáng phải chết!”
Cô ta đau đớn rú lên, nhưng cũng chỉ cô ta chỉ có thể nói thật nhanh.
Ánh mắt của Bách Niên Nhược Lan trở nên lạnh lùng, bà ấy bảo Kỷ Thiên Minh mang cô ta đi, đầu tiên là dùng dao rạch từng vết từng vết một lên mặt cô ta, vết thương không gây tử vong và lượng máu chảy không nhiều, mỗi một vết dao dài khoảng một ngón tay, chờ đến khi máu khô lại thì nhìn trông giống như những con giùn nhăn nheo.
Ayako Nikkeikawa đau đớn đến mức bất tỉnh sau vài lần bị rạch mặt, nhưng liền được đánh thức băng nước muối.
Sau khi tỉnh lại, cô ta phát hiện ra mình đang ở một nơi có đây gương.