Chương 2090
Diên há to miệng rồi lập tức yên lặng, cuối cùng nhún vai.
Anh ta lặng lẽ lui ra cửa, không tiến lên một bước nào nữa.
Cố Thành Trung đi đến bên cạnh Hứa Trúc Linh, sắc mặt cô lộ ra vẻ tái nhợt, đã không còn hồng hào như người bình thường.
Tay chân lạnh buốt, thậm chí còn hơi cứng nhắc.
Anh năm chặt tay cô, truyền sự ấm áp từng chút một, nhưng…..ần này cũng không sưởi ấm được nữa.
“Anh…
Cố Ngọc Vy vô cùng lo lắng nhìn anh.
Anh ấy nhìn Hứa Trúc Linh mà sao vẻ mặt không có chút dao động nào, rốt cuộc anh ấy làm sao vậy?
Theo quy trình của bệnh viện, chỉ cần người nhà ký vào giấy chứng tử, liền có thể đưa người mất về, sau đó lại đến cục công an, phán định người này đã qua đời.
Như vậy… người này đã biến mất trong xã hội, ký ức của mọi người về cô ấy chỉ có thể dựa vào hồi ức.
Nhưng Cố Thành Trung thế nào cũng không thể động tay được.
Anh đã viết tên mình không biết bao nhiêu lần, chưa bao giờ anh căm ghét nó đến như vậy.
Anh cầm lên rồi đặt xuống vài lần, cuối cùng cứng rắn cầm đến gãy bút.
Phần gãy đâm vào da thịt, máu tươi theo ống bút chảy xuống.
“Anh, anh…”
Cố Ngọc Vy muốn nói gì đó, nhưng lại bị Nguyên Doanh ngăn lại.
“Để anh ấy yên tĩnh một chút, ký tên vào giấy chứng tử là quá tàn nhân với anh ấy rồi.”
“Nhưng mà…”
“Đi thôi, anh ấy không còn là con nít nữa, dù trời có sập xuống, anh ấy cũng sẽ sắp xếp lại cảm xúc của mình thôi.
Vì anh ấy là Cố Thành Trung, Hứa Trúc Linh mất rồi, anh ấy vẫn phải bước đi trên con đường mình cần đi. Em còn đang mang thai, làm việc với cường độ cao như vậy đã không chịu nổi rồi, ngoan, theo anh về nhà nghỉ ngơi. “
Nguyên Doanh thương xót võ về lên khuôn mặt của cô ấy.
Cô vất vả dưỡng thai trong một thời gian dài, cuối cùng nhận được tin vui, rằng thai nhi đều bình thường, ngoài ra cô vốn là bác sĩ nên yêu cầu với bản thân khắt khe, cả mẹ và thai nhi đều rất khỏe mạnh.
Nhưng bụng to ra, mệt mỏi đến mức không chịu nổi.
Tuy răng trong phòng phẫu thuật, đa phần đều do Nguyên Doanh phụ trách, cô chỉ ở bên cạnh kiểm tra điện tâm đồ và đưa dụng cụ, nhưng hai người cũng đã đồng hành lâu như vậy.
Cố Ngọc Vy khẽ gật đầu, việc đã đến nước này, không ai có thể cứu vấn được gì nữa.
Cô ấy cũng sắp làm mẹ, dĩ nhiên rất hiểu tâm trạng của Cố Thành Trung.
Nhưng hiện tại không ai có thể giúp anh, chỉ có chính bản thân anh mới có thể ra ngoài.
Nguyên Doanh nhìn Cố Thành Trung một cái nhìn đầy ẩn ý rồi mới kéo Cố Ngọc Vy rời đi.
Cô ấy không chịu về nhà, chỉ muốn lên phòng làm việc nghỉ ngơi một lát.
Cô ấy ngủ không yên giấc, vì vậy cứ nằm đợi trên băng ghế dài, trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn.
Nguyên Doanh biết cô ấy quan tâm đến người anh trai này, mà anh ta còn quan tâm đến người anh em này hơn cả cô, vì vậy cũng không có ý ngăn cản.
Họ đợi bên ngoài cả nửa tiếng đồng hồ, Cố Thành Trung mới bước ra.