Chương 1439
“Ông không cần biết tôi là ai, người chết không cần biết nhiều như thế làm gì. Thật ra tôi chỉ cần mặt nạ Cố Thành Trung mà thôi, mặt nạ khác đều không cần. Về phần nhà họ Quý… hoàn toàn không nằm trong phạm vi tôi ra tay, Phó Minh Nam có kế hoạch với bọn họ rồi.”
Hắc Ảnh cười tàn nhãn, trong mắt đỏ tươi khát máu, chậm rãi nâng súng trên tay lên.
Họng súng đen như mực gác lên trán Tân Nhâm Thành.
Toàn thân Tân Nhâm Thành lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, ông ta hiểu mình chết đến nơi rồi, không thể trốn thoát.
Lúc này ông ta đã chấp nhận, từng hình ảnh trong đời xẹt qua như đèn kéo quân.
Cuối cùng, hình ảnh đều biến mất, trước mắt chỉ còn gương mặt của Quý Thiên Kim.
Quý Thiên Kim năm hai mươi tuổi lanh lợi đáng yêu như mèo con, thích giương nanh múa vuốt.
Quý Thiên Kim bây giờ lại như cọp cái, chuyện gì cũng muốn xen vào.
Nhưng dù cô ấy thế nào thì trái tim yêu một người đều không thay đổi.
Sớm biết… đừng lãng phí hai mươi năm kia thì tốt biết mấy?
Ông ta cho rằng mình còn vài lần hai mươi năm, nhưng bây giờ thật là…
không có.
Một tiếng súng vang lên, cát bụi quay về với cát bụi…
Cùng lúc ấy, tại nhà họ Quý.
Bây giờ là buổi chiều, mặt trời đâu đông rất ấm áp, Quý Thiên Kim ngồi chơi trong vười với Cố Hy, vừa đẩy xe nôi đi dạo vừa cười khẽ.
Bỗng trái tim bà co rút đau đớn, đại não như chết đứng một chớp mắt.
Bà cứng người, thẳng tắp ngã ra phía sau.
May là người làm bên cạnh tay nhanh mắt lẹ vội vàng đỡ được bà, nếu không bà cứ như vậy ngã xuống sẽ bị thương nặng.
“Cô cả?” Người hầu vội gọi.
Quý Thiên Kim tỉnh táo lại, bên tai lại ong ong không ngừng.
Mặt bà tái nhợt không thấy màu máu, chật vật đứng lên.
“Tôi… không sao đâu. Không biết sao tự nhiên… tự nhiên chóng mặt.”
Bà dùng một tay đè nặng vị trí trái tim, tim bà đau quá, cứ như khoảnh khắc kia có người dùng móng tay nhọn hoắt đào rỗng nơi này, đau đến khắc cốt.
Mà Quý Thiên Kim lại không thể hét lên giải tỏa, cảm giác đau đớn không ngừng chiếm cứ thần kinh của bài!
Người hầu thấy bà như vậy thì vội dìu bà về phòng khách.
Quý Thiên Kim khó chịu muốn chết, uống vài hớp nước vần không dịu bớt, thậm chí đôi tay cầm chén nước còn run rẩy không thôi.
Bà lặng đi một lát, phản xạ đầu tiên là gọi điện cho Tân Nhâm Thành.
“Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Nghe tiếng tổng đài lạnh băng làm lòng Quý Thiên Kim càng thêm thấp thỏm.
Không có chuyện Tân Nhâm Thành không nhận điện thoại của bà! Anh ấy không dám làm như vậy.
Mà lúc này, trong tiệm cầm đồ Phú Quốc.