Chương 1530
Hứa Trúc Linh đọc đi đọc lại bức thư mấy lần rồi mới gấp nó lại để vào trong túi áo.
Đây có được coi là thư tình không?
Cô nhất định phải giữ nó thật kỹ.
Luật sư vẫn ở chỗ cô, lấy ra đưa cho cô xem bản thỏa thuận mà lúc đầu Cố Thành Trung đã bảo cô ký.
Thông tin mà Hắc Ảnh biết là giả, mọi người đều nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Nhất định Hắc Ảnh không thể ngờ rằng thỏa thuận về cổ phần tài sản lại nằm trong tay Hứa Trúc Linh.
Anh ta thông minh và cũng biết rõ Cố Thành Tung không phải là người đơn giản. Một người thông minh như vậy nhất định phải giấu kỹ những thứ quan trọng như thế này đi, không thể để nó ở Đà Nẵng được.
Có thể là ở ngân hàng nước ngoài hoặc do tư nhân quản lý.
Anh ta nhất định không thể ngờ được, ngày nào anh ta cũng gặp mặt Hứa Trúc Linh nhưng không biết chuyện bản thỏa thuận đang nằm ở chỗ cô.
Đây chính là thông minh quá sẽ bị thông minh hại mà người ta thường nói.
Cô và luật sư tới tập đoàn rồi đợi đến 3h chiều.
Hắc Ảnh vẫn đang ở trong phòng làm việc, đột nhiên nghe thấy âm thanh từ bên ngoài truyền vào.
Tập đoàn Gố Linh năm ở trong một tòa nhà thương mại lớn , bên ngoài đều là màn hình LED.
Nghe thấy âm thanh, Hắc Ảnh nhướn mày bởi vì anh ta nghe thấy ba chữ Cố Thành Trung.
“Tôi Cố Thành Trung, đã mời tới đây luật sư Chu của văn phòng công chứng để làm chứng giúp tôi. Tôi tự nguyện từ bỏ cổ phần của tập đoàn Cố Linh và giao hết chỗ cổ phần đó cho vợ tôi. Cô ấy toàn quyền xử lý vấn đề này.”
Hắc Ảnh nghe xong câu này, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế.
Đúng lúc đó, Hứa Trúc Linh và luật sư Chu đẩy cửa bước vào.
ˆ Hắc Ảnh nhìn cô, anh ta nheo mắt lại, ánh mắt thâm sâu u ám.
“Hứa Trúc Linh.”
“Ừm, tôi ở đây.”
Đôi môi đỏ của cô cong lên, ánh mắt lấp lánh như phát sáng.
Cô đã thay sang một bộ vest kiểu nữ màu đen, tóc được búi cao đuôi ngựa.
Vầng trán lộ ra, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo, thông minh.
Cô trang điểm tỉnh tế, nhìn qua trông có vẻ non nớt nhưng đôi mắt lại vô cùng kiên cường và mạnh mẽ. Ngọn lửa bùng cháy trong ánh mắt cô, đó chính là quyết tâm bảo vệ bằng được nhà họ Cố.
Cô phải bảo vệ người đàn ông cô, không để cho ai được phép bắt nạt.
Cô đi một đôi giày cao gót gót nhọn, cô đi tới trước mặt anh ta và nói: “Tôi thật sự rất muốn nhìn thấy sau lớp mặt nạ này của anh là gì?”
Cô đưa tay ra nhưng Hắc Ảnh đã lùi lại đằng sau một bước để tránh đi.
_ “Dựa vào một mình cô mà cũng muốn thấy gương mặt thật của tôi sao?”
Hắc Ảnh siết chặt hai nắm đấm: “Cô phát hiện ra tôi là giả từ khi nào?”
“Tôi và Cố Thành Trung từ trước tới giờ chỉ giả vờ ly hôn. Anh không biết chuyện này sao?”
“Hóa ra là chuyện này, xem ra tôi sơ sót rồi.”
“Không chỉ có vậy, cảm giác của con người không thể sai được đâu. Anh tạo cho tôi cảm giác rất xa lạ vậy nên tôi không thể có hành động gì thân mật với anh. Nhưng tôi lại không tìm thấy điểm gì đáng nghi.