Chương 1484
“Em muốn đi đâu thế?”
“Đi bệnh viện, tối hôm qua nhà họ Dương bị người ta tấn công, Dương Việt đã chết, Châu Vũ bị thương cũng hôn mê rồi, bây giờ còn ở bệnh viện vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.”
“Cái gì?”
Hắc Ảnh nghe nói như thế, nhíu mày lại, giọng nói run nhè nhẹ.
Hứa Trúc Linh một lòng nghĩ đến Châu Vũ nên căn bản không chú ý tới biến hóa vi diệu đó.
Cô không có thời gian nói với anh ta, cô vội vàng đi tới bệnh viện.
“Anh đi tới tập đoàn trước đi, tối nay em sẽ đến tìm anh.” : Gô vội vàng đi tới bãi xe, lấy xe vội chạy tới bệnh viện.
Hắc Ảnh lập tức phái người đi điều tra chuyện này, đêm qua Phó Minh Tước đã bắn hai phát đạn, phát đạn đầu tiên bị trượt, thế nhưng Châu Vũ lại bị trúng đạn, phát đạn thứ hai mới giết chết Dương Việt.
Nhưng mà Phó Minh Tước lại không nói một chữ nào tới chuyện tối hôm qua.
Anh ta lập tức gọi điện thoại cho Phó Minh Tước.
“Làm sao vậy?”
“Tại sao anh không nói cho tôi biết anh làm người khác bị thương?”
“Tôi làm người khác bị thương?” Mới đầu Phó Minh Tước còn chưa phản ứng lại, nhưng sau khi suy ngẫm lại cười một tiếng: “Rất lâu rồi tôi chưa ra khỏi núi, kỹ xảo cũng nhiều hơn…huống chỉ tôi làm ai bị thương thì có quan hệ gì với cậu không?”
“Phó Minh Tước, tôi không muốn nghe những lời vô nghĩa đó của anh. Tại sao anh lại thất bại? Nếu anh muốn giết chết một người thì căn bản cô ấy cũng không sống được đến bây giờ, rõ ràng là anh cố ý.”
Hắc Ảnh u ám nói, giọng điệu rét lạnh.
Bàn tay to lặng lẽ siết chặt lại thành nắm đấm, dồn toàn bộ sức lực vào đó, nấu Phó Minh Tước ở trước mặt nhất định sẽ phải nhận một quyền của anh ta rồi.
Cách điện thoại nhưng Phó Minh Tước vẫn có thể cảm nhận được Hắc Ảnh tức giận, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười giêu cợt.
Lúc anh ta đi ám sát Dương Việt cũng đã điều tra rõ ràng.
Dương Việt đã bị Hắc Ảnh giam giữ †ừ trước, sau đó anh ta cải trang thành Dương Việt cố ý tới gân Hứa Trúc Linh rồi xuống tay với Châu Vũ.
Sau đó anh ta gây ra chuyện ngoài ý muốn nên muốn giết Dương Việt nhưng Dương Việt lại vẫn sống sót.
Anh ta nhất thời cao hứng muốn thử một chút cho nên một phát bắn trúng bụng Châu Vũ, tuy rằng tính mạng vẫn được bảo toàn nhưng cũng rất nguy hiểm.
Nếu Hắc Ảnh không hề có khúc mắc thì cũng không gọi điện thoại cho anh ta.
Bây giờ nó thật sự là một chuyện bất ngờ.
“Bây giờ cô ấy vẫn còn sống, cậu vẫn có thể liếc mắt nhìn một cái. Thật là xin lỗi, lần sau tôi sẽ không lỡ tay nữa…ba ngày sau tôi sẽ đi tìm cậu, nhớ phải thực hiện đúng lời hứa của cậu đó.”
“Được, tôi chờ anh, Phó Minh Tước.”
Hắc Ảnh nghiến răng nghiến lợi nói.
Sau khi cắt điện thoại trong lòng anh ta tràn ngập nhớ thương Châu Vũ, cũng không hiểu rốt cuộc là tâm tình mình bị cái gì quấy phá nữa.