Chương 722: Sự bảo vệ cuối cùng
Ôn Thanh Hoàn nhìn xuống dưới sân khấu, hàng chục con mắt khán giả đang nhìn vào cô ấy, lưng cô ấy bỗng nhiên cứng đờ, lòng bàn tay đổ mồ hôi Mà người đứng bên cạnh, Ôn Mạc Ngôn hung hăng liếc nhìn một cái, sắc mặt như không cảm xúc, đẩy đẩy mắt kính vàng trên mũi.
Anh ta lập tức cho gọi thư ký đến để cho tạm dừng hẳn buổi cuộc họp báo hôm nay.
Không ngờ tới chuyện Ôn Thanh Hoàn lại ngăn cản anh ta.
“Em không cần phải giúp chị, chị biết bản thân mình đang làm gì, hiện tại chị đến chủ yếu là muốn làm sáng tỏ mối quan hệ với anh Thiện Linh đây”
“Chị, chị điên rồi! Chị phải suy nghĩ cho bản thân mình, và cũng phải suy nghĩ cho Cố Cố nữa, chị làm vậy thì về sao con bé dám ra đường ngước mặt nhìn người ta bây giờ hả?”
“Con gái của chị rất thông minh, nó biết thế nào là đúng thế nào là sai, biết phải trái trắng đen như thế nào. Nó sẽ hiểu cho chị và cũng sẽ tích cực dũng cảm mà đổi diện tương lai”
“Chị… Chị vì anh ta mà làm nhiều như vậy chắc gì đã cảm kích chị đâu? Không phải anh 1a còn đi tìm người khác rồi hay sao?”
“Đó là chuyện của anh ấy, chị không có quyền can thiệp, chị chỉ nghĩ đến những việc nào mà bản thân mình nên làm thôi”
Cô ấy thở mạnh một hơi, lấy hết can đảm lại lân nữa cầm lấy microphone.
“Tôi cùng với anh Thiện Linh đúng là từng có quan hệ tình cảm với nhau, nhưng khi đó chúng tôi còn tuổi trẻ ngông cưồng, vẫn chưa thật sự hiểu như thế nào mới gọi là tình yêu”
“Chúng tôi sau này chia tay trong hòa bình, mối quan hệ cho tới giờ vẫn luôn rất tốt, anh ấy lúc nào cũng trượng nghĩa cả giúp cho tôi giải quyết không ít vấn đề của nhà họ Ôn”
“Còn về phần tôi và đứa trẻ thì… Bố của con bé tôi còn không biết là ai, tôi lúc đó say rượu, mọi thứ dần trở nên mơ hồ dần… Không cẩn thận nên đã lỡ có thai. Tôi xác định bản thân mình chưa kết hôn mà đã có thai, là người bại hoại danh tiết. Mà anh Thiện Linh thấy tôi lúc ấy quá đáng thương, đến bây giờ vẫn luôn giấu giếm bí mật này không dám công khai. Hơn nữa tôi không thể ngồi chờ chết, tôi nên trả lại sự thanh minh của anh ấy”
“Vậy thì cô Thanh Hoàn, cô có biết việc anh ấy là một người đồng tính luyến ái hay không?”
“Tôi không biết chuyện này, đây là chuyện riêng tư của anh ấy nên tôi không có quyền hỏi. Nhưng với tư cách là một người bạn, tô không nghĩ bởi vì bản thân mình mà làm liên lụy anh ấy, chuyện này cũng không có quan hệ gì với nhà họ Cố, rất kính mong các nhà truyền thông lớn sẽ không khiến cho anh ấy khó xử nữat”
“Cô dám vạch trần chuyện đời tư đầy hỗn loạn của bản thân, đến đứa con cũng chỉ là kết quả của tình một đêm, xin hỏi… nếu như: sau này đứa con của cô biết, nó sẽ như thế nào? Cô có nghĩ đến cảm nhận của nó sau này không?”
“Con gái của tôi thì sẽ hiểu cho tôi thôi, cảm tạ trời đã ban cho con bé sinh mệnh và để nó ở bên tôi. Tình một đêm thì sao chứ? Dù tình một đêm là sai lâm đi chăng nữa, nhưng đứa bé là vô tội. Tôi là người đã phạm sai lầm thì chính bản thân sẽ tự gánh vác lấy mọi chuyện”
“Vậy xin hỏi, con gái của cô tương lai sẽ sẽ đối xử với cô như thế nào đây?”
“Cô Thanh Hoàn, cô mấy năm nay không gả, chính là vì muốn giữ kín bí mật này hay sao? Tôi rất hoài nghi, cô có phải vì anh Thiên Linh nên mới nói ra những lời như vậy, chuyện này không phải sự thật, có đúng không?”
Dưới đài vẫn như cũ, thái độ hùng hổ như muốn dọa người vậy, không muốn buông tha cho mấy câu chuyện cũ đã xảy ra muôn thuở rồi.
Nhưng Ôn Thanh Hoàn khăng khăng mọi chuyện đều là sự thật, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, lời nói cũng rất chặt chẽ.
Không ai có thể chọn đến sai lầm, cuối cùng chỉ có thể hậm hực từ bỏ.
Cuộc họp báo cùng lắm cũng chỉ diễn ra trong nửa giờ, nhưng đối với cô, nó như là một thế kỷ đang trôi qua vậy.
Cuối cùng cũng đã kết thúc, lúc đang bước xuống sân khấu, những bước chân của cô ấy đã có chút loạng choạng, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.
Ôn Mạc Ngôn đau lòng không thôi, nâng đỡ cô ấy thật cẩn thận, đỡ cô ấy vào hậu trường phía sau Lúc chuẩn bị lên thang máy, không nghĩ tới có người vội vàng chạy tới.
Đúng là Cố Thiện Linh, vội vàng chạy tới sau khi xem được tin tức.
Anh ấy có tài đức gì khiến cho cô ấy phải trả giá như vậy, đánh mất danh tiết của bản thân để bù đắp cho lỗi lâm của anh ấy sao?
“Thanh Hoàn!”
Anh ấy nhìn thấy cô ấy, vội vàng hét lên.
Ôn Thanh Hoàn chớp mắt một cái, đúng là anh, trái tim cô đập càng ngày càng mãnh liệt, bước nhanh vào thang máy, ấn nút đóng cửa.
“Đây là..”
“Tôi về sau… đều không muốn nghĩ đến người này thêm một lần nào nữa, nhà họ Ôn, tập đoàn, đều đừng làm anh ấy tiến vào. Tôi cùng với anh ấy vốn không còn lời nào để nói”
Ôn Mạc Ngôn nghe được lời này vừa đau khổ lại vừa bất lực.
Cô ấy làm nhiều chuyện như vậy, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện được báo đáp.
Luôn miệng nói không nghĩ, không nhìn đến, trên thực tế là không nghĩ muốn anh ấy vì cái ơn này mà muốn báo đáp lại điều gì.
Thời điểm Cố Thiện Linh chạy tới nơi, thang máy đã lên rồi Anh ấy muốn lên thang máy ở bên cạnh, nhưng lại bị bảo an ngăn lại.
“Xin lỗi, đây là thang máy lên thẳng lên phòng chủ tịch, nếu anh không có hẹn trước người, không thể đi lên”
“Cút ngay!”
Cố Thiện Linh tức giận, tung một cú đấm lao tới, điều đó lại càng thu hút nhiều bảo an đi đến chỗ anh hơn, tầng tầng lớp lớp bao vây lấy anh ấy.
Cuối cùng, khóe miệng anh cũng đã chảy máu, không những không thể đi vào thang máy, ngược lại còn bị đuổi ra ngoài.
Cố Thiện Linh muốn công khai mối quan hệ của chính mình với Ôn Thanh Hoàn, nhưng lại bị Josh cản trở.
“Nếu anh muốn công khai thì mọi chuyện mà Thanh Hoàn làm đều trở nên vô nghĩa”
Lời này vừa nói ra, trong xe bỗng chốc bị sự im lặng bao trùm lấy.
Không khí… dường như đều ngưng đọng lại vài phần Cố Thiện Linh thống khổ nhắm mắt lại, cuống họng cuộn lên. Thật là chua xót quá đi!
Cuối cùng, anh ấy dùng tay hung hăng tung một cú đấm thật mạnh mà đánh ở trên kính chắn gió.
Kính cường lực rất chắc chắn thế nhưng cũng bị đánh tràn đầy vết rạn.
Mà tay của anh…
Mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ sưng đỏ, chảy máu thật sự đáng sợ cực kỳ.
Josh lập tức khẩn trương lên “L… Là anh vô dụng”
Cố Thiện Linh ôm đầu thống khổ nói.
Josh nghe được lời này, cảm nhận được sự bất lực trong anh ấy ngay bây giờ.
Anh ấy thật sự không yêu Ôn Thanh Hoàn, nhưng… đời này anh ấy nhất định không bỏ xuống được cũng là oô.
Anh ta không thể so với Ôn Thanh Hoàn, trong lòng Cố Thiện Linh luôn có một góc là thuộc về cô.
Đó là sự áy náy, dẫn vặt trong lòng mà cả đời anh đều không thể trả hết được. Đúng vậy.
Chính là cả đời này.
Cô gái kia đợi anh ấy sáu năm, vì anh ấy mà một mình nuôi dưỡng con gái Hiện giờ cô mạnh dạn chủ động buông tay, không ồn ào cũng không náo nhiệt, thậm chí còn dùng hết hết thảy danh dự để bảo vệ anh.
Josh để tay lên ngực tự hỏi, nếu chính mình là Ôn Thanh Hoàn, thì anh có thể rộng lượng như vậy hay không?.
Đáp án là… Không biết.
Anh ta không biết chính mình có thể vị tha đến như vậy hay không. Có thể vì người mình yêu mà hi sinh nhiều đến vậy.
Anh ta cũng sợ chính mình sẽ trở nên giống như Bernie, vì yêu sinh hận, mà trở nên ích kỷ, dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Hai người phụ nữ này hoàn toàn là ở hai đầu thái cực trái ngược nhau.
Một người làm người hận ngứa răng, xóa sạch những dấu vết cuối cùng.
Một người thì mềm lòng, muốn vì cô trả giá hết thảy.
Bọn họ ở bên nhau sẽ không có kết quả, vậy sao lại không… Thành toàn?
Anh ta nằm lấy tay bị thương của Cố Thiện Linh, một chút ôn nhu chà lau lấy vết máu.
Anh ta dịu dàng mà nói: “Trở lại bên cô ấy đi… Cô ấy cũng cần anh. Anh mặc dù không yêu cô ấy thật thì anh đối với cô ấy cũng cần có sự áy náy, cảm động, còn có tình yêu đối với đứa con của hai người thì cũng có thể giúp cho hôn nhân của hai người kéo dài được thêm”
“Anh và em ở bên nhau, không phải cũng là bị em đả động sao?”
“Cảm động không phải cảm tình, lẽ ra chúng ta nên nhận ra điều đó sớm hơn”
Anh ta gắn từng chữ một nói, mỗi một chữ đều vô cùng rõ ràng, dùng hết toàn thân sức lực.
Đây là điều hiện tại mà anh ta có thể làm được.
“Lúc trước cho em thật sự rất tùy ý, dùng danh hiệu của người khác, anh lúc nào cũng như một cái bóng vậy, vẫn luôn ở bên cạnh em. Hiện giờ anh tự do, anh cũng không còn là cái bóng luôn bên cạnh em nữa, anh có thể quang minh chính đại đứng ở dưới ánh mặt trời, làm chuyện mà anh muốn làm”
“Cố Thiện Linh, anh đã tự do rồi, đừng đừng bao giờ đi nhầm đường nữa, nếu lạc đường thì em nên biết đường mà quay đầu lại”
Cố Thiện Linh nghe được lời này, đồng tử hung hăng co rút lại “Em nói… Cùng em ở bên nhau trên con đường này, là lạc đường?”
“Đúng vậy… chúng ta đã lạc đường rồi”
Josh hít sâu một hơi, găn từng chữ một nói.
Sau đó, anh ta ngước mắt lên, con ngươi xanh thẳm không hề chớp mắt dừng ở trên người anh.
kết quả làm gì nữa. Trở về đi, cô ấy cần anh hơn là em. Cô ấy đã từng vì anh mà chờ đợi sáu năm, mà còn em không có anh thì cũng vượt qua hơn hai mươi năm đầu”
“Tính đến tính đi, con đường về sau em đi một mình cũng không có sao, mà còn anh…và cô ấy cùng nhau, một nhà ba người, thật tốt quá phải không?”
“Anh không thế không có em, em giúp anh sống lại một lần được không?” Anh ấy dùng ngữ khí cầu khẩn, vô cùng thành khẩn.