Chương 984
Cô còn chưa nói hết, miệng đã bị chặn lại.
Hai người cùng nhau rơi xuống nước, nước ấm chậm rãi lay động mập mờ.
Trong phòng, hơi nước mờ mịt, một mảnh kiều diễm.
Hứa Trúc Linh thành công bỏ lỡ khâu tham quan triển lãm trang sức. Cố Thành Trung rõ ràng đã nói sẽ đánh nhanh thắng nhanh nhưng vẫn mất gần một tiếng đồng hồ.
Thế mà anh còn chưa no, rất uất ức liếm liếm môi bày tỏ mình chưa được thỏa mãn.
Khi cô bước xuống đất, hai chân đều đang run rẩy.
Cô thay một chiếc váy dài sạch sẽ che khuất hai chân, mới không làm lộ ra vẻ lúng túng.
Tiếp theo là tiệc khiêu vũ, sau đó là tiệc từ thiện.
Khi cô đi xuống cầu thang, hai chân sắp run thành một cái sàng mà người đàn ông bên cạnh lại đang cười xấu xa.
“Cười cái rắm, anh còn không mau đỡ em?”
“Phiền phức như vậy làm gì?”
Dưới ánh mắt của mọi người, Cố Thành Trung bế ngang cô lên. Lúc này… thậm chí còn có một ánh đèn…
Một chiếc đèn pha từ trên cao chiếu vào người bọn họ, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn qua đây.
Người dẫn chương trình không biết đứng trong góc tối nào, cầm micro lớn tiếng nói: “Họ là khách mời đặc biệt của tối hôm nay, vợ chồng nhà họ Cố vang dội toàn thế giới!”
“Có mặt họ, sàn nhảy của chúng ta đêm nay sẽ càng phải rực rỡ, âm nhạc!”
Giai điệu Waltz quen thuộc cất lên, Hứa Trúc Linh đau đầu ôm trán.
Chân cô thế này thì biết nhảy như thế nào?
Lúc này, Cố Thành Trung ghé vào tai cô nói: anh đi, việc còn lại giao cho anh”
“Em đi giày cao gót, giãm lên sẽ rất đau!”
“Ngay cả vợ cũng không chịu nổi thì anh còn được xem là đàn ông sao?”
Giẫm lên giày “Nói cũng đúng. Em biến thành thế này, móng heo lớn nào đó cũng phải chịu trách nhiệm!”
Hứa Trúc Linh thở phì phò nói, lập tức không khách sáo giẫm lên giày của anh. Có nhiều người nhìn như vậy, họ nhất định phải nhảy điệu nhảy đầu tiên…
Đã rất lâu rồi cô không khiêu vũ nên khó tránh được việc cảm thấy không quen, lúc âm nhạc vừa mới nổi lên thì tay chân cô cuống hết lên, không biết phải làm gì tiếp theo.
Bị nhiều người nhìn như vậy khiến cô cảm thấy ngài ngại, tưởng như mặt mũi mình đều bị ném hết đi rồi.
Trong lúc cô vẫn đang bối rối không biết làm sao thì giọng nói dịu dàng của Cố Thành Trung vang lên bên tai cô.
“Em căng thẳng cái gì đấy? Cứ nương theo anh là được rồi”
Nghe anh nói thế, cô thả lỏng cơ thể, nương theo động tác của anh để di chuyển.
Chỉ là một điệu nhảy bình thường, cũng may là những người ở đó khá là khách sáo, không có ai châm chọc cả, nếu không thì cô thật sự sẽ vô cùng xấu hổ.
Đúng lúc bản nhạc chuẩn bị kết thúc thì tự dưng người chỗ cửa ra vào trở nên hối hả, âm thanh ồn ào truyền vào bên trong.
Mọi người cùng ngừng lại, tất cả không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía chỗ cửa.
Họ nhìn thấy Lucia đang dẫn theo vệ sĩ chạy vào.
Cô ta trông có vẻ chật vật, bộ đồ lộng lẫy trên người đã bị xé nát, trên mặt hãng còn hẳn rõ dấu bàn tay, đầu tóc rối bời, lớp trang điểm trên mặt đã trôi sạch.
Lúc này đây, cô ta làm gì còn vẻ gì là một vương phi đứng trên người khác nữa.
Khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Trúc Linh, mắt cô ta trợn trừng như sắp nứt ra đến nơi vậy.
Cô ta kêu gào trong cái nhà kho đổ nát kia mãi mới có vệ sĩ đi tìm phát hiện ra.
Đầu gối cô ta bây giờ đang đau không đứng nổi nên phải gọi bác sĩ đến kiểm tra.
Ngồi nghỉ mất một lúc cô ta mới có thể đi lại được, xong cô ta lập tức chạy đi tìm Hứa Trúc Linh.
Cô ta là một kẻ kiêu căng ngạo mạn nên làm sao có thể cho phép Hứa Trúc Linh làm nhục mình như vậy được.
Trông thấy Hứa Trúc Linh đứng dưới ánh đèn, hai người họ dựa vào nhau tựa một cặp tình nhân thắm thiết, cô ta lại càng lồng lộn.
Cô ta giận dữ chỉ về phía Hứa Trúc Linh, ra lệnh: “Bắt cô ta lại rồi mang về hoàng cung cho tôi!”
Vệ sĩ bước về phía trước nhưng Cố Thành Trung lại bảo vệ Hứa Trúc Linh đứng sau lưng mình, mặt lạnh đối diện với bọn họ.
“Kẻ nào dám động vào vợ của tôi hả?”
Đám vệ sĩ do dự, không dám đi lên nữa, bắt người vô cớ, lại còn có nhiều người nhìn như vậy, chuyện này mà đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thể diện của hoàng thất.