Chương 1336
Khi màn đêm buông xuống, cô nằm trên thảm ngắm sao, cũng không biết ngôi sao nào được đặt theo tên của mình.
Diên rất có tâm, thật ra cậu ấy chỉ cần một câu chúc phúc, bản thân đã rất vui rồi.
Nhưng cứ hết lần này đến lần khác, anh lại quá đặt nặng nó.
Có lẽ cô không nên sống ở London, trốn chạy sẽ không thể nào giải quyết được vấn đề.
Cô nên quay lại tìm Cố Thành Trung nói rố mọi chuyện.
Đợi đáp án của anh ấy, chỉ bằng mình tự đi tìm đáp án còn hơn!
Tôi lấy lại dũng khí, gọi điện thoại cho Quý Lưu Xuyên, bảo anh ta đến đón mình.
Ba tiếng sau, Quý Lưu Xuyên đến, đưa cô đi.
Lúc lên máy bay rời đi, cô đã gửi tin nhăn cho Diễn.
Phải mất một lúc lâu mới chỉnh sửa lại viết được một đoạn hoàn chỉnh.
“Cảm ơn món quà của anh, cả ngày hôm nay tôi đã rát vui. Chuyện tình cảm tôi không thể đáp lại được, cũng không có cách nào gắng gượng. Tôi không biết sau này tôi và Cố Thành Trung có đến được với nhau không, nhưng tôi vẫn luôn hy vọng như thế. Tôi yêu anh ấy, tôi không dám để cậu ở bên tôi, nhưng tôiy – vọng anh đừng ép tôi.”
“Diên, anh có thể hận tôi, nhưng tôi sẽ không hận anh, chán ghét anh. Nếu như cậu gặp phải nguy hiểm gì, tôi vẫn sẽ vì anh mà lên núi đao, xuống biển lửa. Tôi muốn quay lại tìm Cố Thành Trung để hỏi cho rõ, hy vọng lần sau chúng ta gặp lại, anh sẽ có được tình yêu của chính mình.”
Sau khi viết xong, cô gửi đi, cảm thấy rất nhẹ lòng.
Một lần nữa cô đặt chân xuống sân bay Đà Nẵng, lúc xuống máy bay, tâm trạng của cô cũng không biết nặng nề hay giải thoát nữa.
Quý Lưu Xuyên vì công ty nên không thể nào rời khỏi London được.
Nhưng cô không hề cô đơn, thoáng cái cô đã nhìn thấy rất nhiều người quen.
Anh Ngôn Phúc Lâm, dì Quý Thiên Kim, ông chú Ảnh Họa Bì và cả Quý Khiêm, Quý Cảnh An.
“Mọi người đến cả rồi sao?”
Cô hơi kinh ngạc.
“Đương nhiên, ở Đà Nẵng em không chỉ có nhà chồng, có có đến hai nhà mẹ đẻ nữa mà.”
Ngôn Phúc Lâm cười nói.
Hứa Trúc Linh nghe thấy lời này, viên mắt khẽ ngấn nước.
Đúng vậy, dù sao rời khỏi Cố Thành Trung mình cũng có một cuộc sống độc lập rất tốt, không hề thiếu chút tình thương nào cả.
Bởi vì, có nhiều người yêu thương cô như vậy, cô càng phải chăm sóc thật tốt cho bản thân mình, không nên làm bọn họ lo lắng!
“Được rồi, về nhà thôi, đừng khóc nữa, con bé ngốc!”
Quý Thiên Kim nhẹ nhàng lên tiếng, lau lau khóe mắt tôi.
Bọn họ đến nhà họ Quý, ở đây đã chuẩn bị sẵn cho cô một phòng ngủ.
Đợi sau khi mọi đã giải tán, Quý Thiên Kim mới hỏi cô, dự định làm gì tiếp theo.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, thật ra không hề có chút kế hoạch nào cả.
“Bây giờ cháu chỉ muốn tìm anh ấy nói chuyện cho rõ thôi.”
“Trúc Linh, trong mắt cháu Cố Thành Trung là người như thế nào chứ hả?”