Chương 312
Anh ta siết chặt hai nắm đấm, lắc qua lắc lại đầu tạo ra tiếng kêu răng rắc.
Đó là tiếng khớp xương răng rắc, nghe thôi cũng cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Ôn Mạc Ngôn nhìn thấy anh ta khí thế bừng bừng, anh còn định bảo vệ Bạch Minh Châu nhưng không ngờ lại bị Bạch Minh Châu đẩy thẳng ra.
“Đừng ngăn cản bà đây làm việc, bọn chúng đánh anh thành như vậy, hôm nay tôi nhất định sẽ đánh bọn chúng thành đầu heo. Tưởng to con cơ bắp mà người khác sợ sao?”
Bạch Minh Châu đã từng học võ, sở trường nhất là các đòn khóa khớp.
Lúc đầu là Nguyên Doanh phải xin xỏ một vị quân nhân già rất lâu, ông này thấy Nguyên Doanh quá phiền phức thì mới đồng ý dạy cho cô một ít để phòng thân.
Bạch Minh Châu là con gái, vóc dáng và thể lực đều có sự chênh lệch rất nhiều so với đàn ông nên cô phải học tận dụng được thời cơ để ra tay.
Bạch Minh Châu né nắm đấm của đối phương, những chiêu tiếp theo đều nhắm vào những điểm yếu của đối phương như tim, khuỷu tay, đầu gối hoặc cổ..
Cuối cùng cô quét chân, khiến cho tên kia ngã rầm xuống đất, phát ra một âm thanh rất lớn.
Bạch Minh Châu thở hơi dốc, mồ hôi cũng chảy ra đầm đìa.
Cô lau mồ hôi trên đầu, nắm đấm rơi lên khuôn mặt người đàn ông kia như mưa.
“Mày dám bắt nạt người khác sao? Bà đây mà mày cũng dám làm nhục sao? Con mẹ nó mày có xứng không? Hôm nay bà mày nhất định phải cho mày hối hận, nếu như mày về đến nhà, mẹ mày còn nhận ra mày thì tao đổi họ tao sang họ mày luôn.” “Mày xem tao có tát mày một phát cho mày dính tường luôn không. Đồ rác rưởi, người của tao mà mày cũng dám động vào sao?”
“Khốn nạn!”
“Phế vật!”
“Đi chết đi!”
Ôn Mạc Ngôn nhìn thấy Bạch Minh Châu hiện tại, hết tay trái rồi đến tay phải ra đòn, cảm thấy không có gì vui hơn.
Vừa nãy cô còn thở không ra hơi mà bây giờ giống như rồng hổ còn sống vậy.
Hổ…
Đúng thật sự là giống mẹ hổ.
Bạch Minh Châu dạy dỗ ba người bọn chúng xong thì tay cũng phù đỏ lên, cô đau đến mức hít thở gấp gáp.
Cô nhìn đám học sinh đang ngây người ra bất ngờ nói: “Ba tên phế vật này đến một người phụ nữ còn không đánh lại được thì mọi người còn học làm gì nữa? Còn không mau đi lấy lại tiền học đi, đừng làm lãng phí thời gian” Cuối cùng, cô kéo Ôn Mạc Ngôn rời đi.
Lúc ra cửa, cô bị lễ tân ngăn lại, lễ tân còn gọi người tới.
“Chính là cô ta đã đánh giáo viên của chúng ta, mau bắt cô ta đưa lên đồn cảnh sát.”
Ôn Mạc Ngôn lập tức trở nên căng thẳng: “Người là do tôi đánh…”
Ôn Mạc Ngôn vẫn còn chưa nói xong thì đã bị Bạch Minh Châu đẩy sang một bên.
“Ở đây có camera, anh nói là do anh đánh thì người khác có tin không?”
“Vậy… phải làm thế nào?”
Ôn Mạc Ngôn nhìn khuôn mặt vô cùng bình tĩnh của Bạch Minh Châu, hai mắt cô còn lấp lánh ánh sáng, thật sự là vô cùng mê người.
Dáng vẻ tự tin của cô… thật sự rất đẹp.
Ôn Mạc Ngôn nhất thời nhìn cô đến ngây ra: “Các người có camera thì tôi cũng có camera. Tối hôm qua ba người này định làm nhục tôi trước quán bar, thậm chí còn đánh bạn tôi thành ra thế này. Vết thương trên mặt bạn tôi chính là chứng cứ. Cô thích thì cứ làm ầm chuyện lên đồn cảnh sát đi, tôi cùng lắm cũng chỉ đánh nhau, bồi thường tiền rồi bị bắt mấy ngày. Nhưng nếu tin xấu của bọn chúng lan ra thì còn có ai đến đây học Taekwondo nữa không?”
“Các cô cứ thử đi, xem ai tổn thấy nhiều hơn.”
“Chuyện này..”
Lễ tân do dự, không biết những gì Ôn Minh Châu nói có thật hay không.
“Cô có thể đi hỏi bọn họ.”
Lễ tân cho người đi hỏi, không ngờ mọi chuyện đúng là như vậy.
Nếu như tin tức huấn luyện viên ỷ mạnh hiếp yếu, định giở trò xấu với một cô gái uống rượu say mà bị lan truyền ra ngoài thì nhất định trung tâm Taekwondo của bọn họ cũng không cần mở cửa nữa.
Cuối cùng, bọn họ chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, nhìn hai người Bạch Minh Châu cứ thế rời đi.
Bạch Minh Châu đi vào trong thang máy, hai vai căng cứng bây giờ mới được thả lỏng. Cô thở ra một hơi, bàn tay không ngừng vỗ ngực.
“Nguy hiểm quá, nếu như bọn họ làm thật thì tôi tiêu rồi.”
“Không phải em có bằng chứng sao?”
“Đúng là có nhưng cũng không ngăn nổi những kẻ điên.” “Nhưng em cũng rất lợi hại, mối đấu ba mà có thể dễ dàng như vậy.”
“Không đâu, tôi chỉ có thể hành động khi mấy tên đó không để phòng. Hơn nữa mấy tên đó cũng không lên cùng một lúc, nếu như lên cùng một lúc thì tôi nhất định sẽ cuống chân cuống tay không làm được gì cả. Lần này thành công cũng là do may mắn thôi.”
“Vậy nên lần này em thắng được, còn lần trước không đối phó được ba người kia đúng không?”
“Đúng vậy, hơn nữa đối phương còn có hung khí, tôi cũng muốn bảo vệ bản thân, chỉ có thể cứu người trong tầm sức của mình. Tôi cũng không phải là đại bồ tát gì đâu, nếu như không phải liên quan đến danh tính của tôi thì cho dù có một nghìn, một vạn người chết trước mặt tôi thì tôi cũng không đi cứu đâu.”
“Mạng của bọn họ là mạng, mạng của tôi cũng là mạng. Tôi cũng không thích những rằng buộc đạo đức bắt tôi phải đi cứu người. Tôi chỉ muốn sống yên ổn phần mình, làm những gì trong khả năng của mình.” “Vậy nên chuyện của chúng ta trước đây cũng coi như rõ ràng rồi. Anh cứu tôi, tôi cũng cứu lại anh, hai bên coi như hòa. Hơn nữa, lần sau gặp những chuyện như thế này, anh cũng đừng thể hiện tính mạng của ai cũng là có một không hai. Mặc dù bọn chúng không có ý định giết người nhưng chó đến đường cùng thì cũng biết cắn lại. Tâm lý con người đều có những mặt sáng tối, anh không biết một giây tiếp theo ai sẽ trở thành kẻ điên.”
“Em.. em nói không sai.
“Ừm, anh hiểu là được.”
“Nhưng… nếu… nếu như anh gặp phải một lần nữa thì anh… anh vẫn sẽ cứu.”
Ôn Mạc Ngôn nhìn Bạch Minh Châu rồi nói ra từng chữ. Mặc dù có chút ngắc ngứ nhưng không ai có thể coi thường sức mạnh của câu nói này.
Bạch Minh Châu kinh ngạc, trái tim trở nên căng chặt. Nếu như xảy ra lần nữa thì Ôn Mạc Ngôn vẫn sẽ cứu người.
Anh bị ngốc hay sao?
“Ai cũng cứu?”
“Không… không phải, những người mà tôi quan tâm, giống như… giống như bạn bè này.”
“Vậy thì làm bạn của anh cũng thật hạnh phúc, có thể vì bạn mà rút đao tương trợ. Làm bạn của tôi thì thế thảm rồi, nói không chừng tôi còn đâm bạn mất nhát.”
“Vậy… bây giờ chúng ta là bạn rồi sao?”
“Anh không sợ bị tôi đâm à?” “Không… không sợ…”
“Vậy được, bạn thì bạn. Ấy, anh làm người mà cứ thật thà như vậy sau này nhất định sẽ chịu thiệt.
Ôn Mạc Ngôn nghe vậy thì chỉ mỉm cười chứ không trả lời lại.
Thực ra anh vẫn còn chưa nói hết.
Thực ra anh cũng không phải đối với ai cũng thật thà như vậy, anh chỉ làm vậy với những người mà anh quan tâm.
Ôn Mạc Ngôn xòe tay ra đếm thử, những người như thế chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng không hiểu vì sao, trong trái tim anh cô lại tự nhiên chiếm ngay vị trí số một.
Anh hiếm có một người bạn là nữ nên nhất định phải trân trọng.
Hai người ra khỏi tòa nhà, điện thoại của Bạch Minh Châu vang lên.
Nhìn thấy số điện thoại, cô ngây người ra một lúc rồi đến lúc sau mới phản ứng lại được.
Cô nhìn Ôn Mạc Ngôn hơi xấu hổ, ý nói cô phải nghe điện thoại.
Cô quay lưng lại nghe điện thoại.
Ở phía đối diện truyền đến giọng nói trâm thấp bình tĩnh của Lý Hải Long.
“Chào cô Châu, tôi là Lý Hải Long.”
“Vâng, anh gọi tôi là Minh Châu là được.”
“Vậy được, tối nay cô rảnh không?
Bốn giờ chiều nay tối xuống máy bay, buổi tối chúng ta có thể cùng ăn tối và xem phim.”
Bạch Minh Châu nghe vậy thì cũn biết Lý Hải Long cũng thấy mình khá được, vẫn thì cô có nhận lời không?
Nếu như nhận lời thì bước tiếp theo hai người sẽ xác lập quan hệ bạn trai- bạn gái.
Cô vẫn còn hơi lăn tăn.
Lý Hải Long ở đầu bên kia cũng hiểu, thấy cô do dự như vậy thì nói: “Có phải tôi gọi điện đến quá đường đột không? Vậy thì tối này bỏ…”
“Không phải, tôi đang nghĩ xem hôm nay có thời gian không. Tôi vừa mới chuyển nhà nên vẫn còn một số chuyện nhỏ nhưng không có vấn đề gì đâu. Vậy tôi gửi địa chỉ cho anh, tối nay anh đến đón tôi được không?”
“Được, không gặp không về.”
Lý Hải Long thở phào một hơi rồi cúp điện thoại.
Bạch Minh Châu nhìn điện thoại, tâm trạng tự nhiên trùng xuống. Con đường này là do cô lựa chọn nhưng cô không hề cảm thấy vui một chút nào.