Chương 1203
“Thành Trung, con của mẹ”
Bà chủ khóc lóc thảm thiết, miệng mở ra, nhưng lại không nói ra được những gì bà ta nghĩ.
Bà ta lúc thì tỉnh táo, lúc thì mơ màng.
“Không sao không sao, chúng ta về nhà”
Cố Thành Trung cõng bà ta lên, Tạ Quế Anh hoàn toàn không thể đứng lên được.
Với cú nhảy đó, vết thương trên chân cô ta càng trở lên nghiêm trọng.
Đúng lúc này, giọng nói của Cố Thiện Linh vọng ra từ trên đường.
“Em ba, thế nào rồi?”
Cố Thành Trung quay người nhìn Tạ Quế Anh, nói: “Cô ở đây đợi tôi, lát nữa tôi quay lại đón cô”
“Được” Tạ Quế Anh gật đầu.
Cố Thành Trung nhìn cô ta, dù anh không hề có thiện cảm với bác sĩ này, nhưng vừa rồi cô ta liều mạng cứu bà chủ, khiến anh có chút động lòng.
Ít nhất, cô ta đối với mẹ cũng là thật lòng.
Anh nhanh chóng đi lên đường, Cố Thiện Linh tiến lên tiếp ứng: “Anh hỏi thăm đến đây, mẹ thế nào rồi?”
“Muốn chết, nhưng bị bác sĩ Tạ ngăn lại. Anh đưa mẹ về trước đi, em đưa bác sĩ Tạ đến bệnh viện gần đầy, cô ta bị thương rồi.”
“Được, vậy em chú ý an toàn.”
Sau khi Cố Thiện Linh đưa người đi, anh quay về đường cũ, đến bên cạnh Tạ Quế Anh.
“Còn có thể đi không?”
“Không thể”
Cô ta vén quần lên, mắt cá chân đã sưng đỏ, còn có tụ máu, nhìn rất đau đớn.
Cánh tay của cô ta lại chảy máu đầm đìa, vết thương rất sâu, cũng rất nhiều, toàn bộ đều đầy vết thương, bên trong còn nhiều mảnh vụn.
Nếu như không kịp thời khử trùng, rất có thể sẽ bị nhiễm trùng, thậm chí còn lưu lại sẹo.
“Tôi bế cô”
Cố Thành Trung nhớ rõ, Hứa Trúc Linh đã từng nói.
Trong lòng anh ôm một người khác, cô không còn hiếm lạ nữa.
Mình cõng cô ấy, sau này cũng không được cõng bất kỳ người phụ nữa nào nữa.
Tạ Quế Anh không thể đi lại, mình cũng không thể không quan tâm, chỉ có thể làm như vậy.
“Vậy làm phiền rồi”
Tạ Quế Anh ôm lấy cổ anh, nằm trong lòng anh, cảm thấy mình giống như đang mơ vậy.
Cảnh tượng này, không biết đã xuất hiện bao nhiêu lần trong đầu cô ta rồi.
Bây giờ lại thật sự xảy ra.
Tay Cố Thành Trung rất quy tắc, luôn nắm thành nắm đấm, không chạm vào cơ thể cô ta.
Một đường lên đến bờ, chẳng có chỉ có năm phút ngắn ngủi.
Tạ Quế Anh hận không thể để đoạn đường này có thể đi đến thiên hoang địa lão.
Anh đặt cô ta vào ghế sau, nhàn nhạt nói: “Bác sĩ Tạ, nên giảm béo đi”
Hai má Tạ Quế Anh còn đỏ bừng, trong lòng thích thầm, con nai trong ngực đang chạy loạn.
Đột nhiên nghe thấy lười thành thực này, giống như bị dội một gáo nước lạnh từ trên xuống dưới vậy.
Nhanh chóng dập tắt ngọn lửa trong lòng cô ta, thậm chí đến cả một sợi tơ cũng không lưu lại.
“Cái, cái gì?”