Chương 1305
Cố Thành Trung nhìn chằm chằm vào cô lặp lại một lần nữa.
Vào ngay lúc đó, trong một cái chớp mắt, trời đất quay cuồng.
Hứa Trúc Linh cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, không có lấy một điểm tựa, lập tức ngã xuống.
Phó Minh Tước vững vàng đỡ được cô, liên tục nhấn vào nhân trung của cô thì cô mới tỉnh lại.
Cô rất hy vọng tất cả những gì vừa rồi xảy ra chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Cô thậm chí còn hận Phó Minh Tước vì sao lại khiến mình tỉnh lại, nếu cô không tỉnh lại thì vấn đề này sẽ không bị lôi ra.
“Hứa Trúc Linh, sao cô lại yếu đuổi như vậy? Chị của cô so với cô thì mạnh mẽ hơn. Tạ Quế Anh đang chiếm tổ chim ác, là vị trí của cô, chả lẽ cô lại chịu để yên cho cô ta chiếm sao?”
Chim bồ câu chiếm vị trí của chim ác…
Đúng vậy, cô ta đã lấy đi tất cả của mình mà không cần tốn nhiều sức, mình không thể nhận thua như vậy được.
Cuối cùng, cô cũng đã mạnh mẽ hơn, chính là Cố Thành Trung khiến cô †rở nên như vậy.
Để cô làm một con đà điểu lần nữa sao?
Cô nắm chặt năm đấm, đứng thẳng người.
Dù gầy yếu nhưng tấm lưng của cô lại thẳng tắp mạnh mẽ giống như được thêm vào xi măng cốt thép.
“Cố Thành Trung, ly hôn sao…? Tất nhiên là được.”
“Thật sao?”
Tạ Quế Anh lên tiếng đầu tiên, không kìm lại được sự hưng phấn.
Còn Gố Thành Trung chỉ nhìn cô, không nói một lời tựa như biết rằng cô không chỉ đơn giản như vậy.
“Lần trước, anh hiểu lầm tôi với Jane có quan hệ, anh đã viết đơn ly hôn rồi.
Anh đường đường là một người đàn ông, anh không biết tính sao, nếu anh đã quên thì có thể nhờ Khương Anh Tùng in lại một bản khác.”
“Đường đường là giám đốc Cố, chắc sẽ không lật lọng đâu nhỉ? Nhưng mà,anh nói lời không giữ lấy lời, đi vứt bỏ vợ của mình. Sao anh có thể làm ra hành động nhỏ nhen như vậy?”
Hứa Trúc Linh nói.
Muốn để cô ly hôn sao, không thể nào.
Mối tình này không có vấn đề gì, cô cũng không sai, vẫn nguyện tin tưởng Cố Thành Trung.
Cô không tin tình cảm của 3 năm không bù lại được 20 ngày mất tích.
Lúc trước, anh vô cùng kiên định với cô, cho dù hiểu lầm cô với .Jane cũng không từ bỏ.
Nhưng bây giờ có vẻ như đã đổi thành một người khác.
Nhất định có uẩn khúc bên trong, cô không thể từ bỏ! Nếu từ bỏ thì cô thật sự sẽ không còn gì nữa!
Cố Thành Trung nghe vậy, đôi mắt dần tối sầm lại, nhìn về phía cô với ánh mắt sâu thẳm, u ám.
Thân mình nhỏ bé của cô rơi vào trong mắt anh giống như chìm vào vực sâu thăm thẳm không cách nào thoát được.
“Cố Thành Trung, có thể ly hôn.
Nhưng cái gì nên là của tôi thì đều phải thuộc về tôi! Tôi muốn mang Cố Hy đi, dù sao cũng không phải con anh.”