Chương 1771
Cô ấy đi tới trước mặt Phó Thiết Ảnh nói: “Là một người đàn ông, đừng có tùy tiện nói chết này chết nọ, huống hồ còn là vì một cô gái, không có chí khí gì hết. Mau xin lỗi bác sĩ Doanh đi, chẳng có ai nợ chúng ta hết, họ chịu giúp chúng ta đã là một ân tình rồi.”
Phó Thiết Ảnh cao một mét tám, Châu Vũ chỉ khoảng một mét sáu.
Hai người đứng cạnh nhau vô cùng chênh lệch.
Một người yếu đuối mong manh, một người cao lớn mạnh mẽ.
Nhưng Phó Thiết Ảnh ở trước mặt cô lại ngoan ngoãn vô cùng, như thể từ một con dã thú hung mãnh biến thành một con mèo hiền lành vậy.
Anh ta siết chặt tay, mím môi, nhìn về phía Nguyên Doanh, làm tư thế khom lưng chín mươi độ, cúi đầu thật sâu.
“Bác sĩ Doanh, vừa rồi tôi nói năng lỗ mãng, bất kính với anh, mong anh thông cảm. Sau này tôi sẽ không bao giờ như vậy nữa, tôi thề.”
“Còn nữa…” Anh ta nhìn về phía Châu Vũ nói: “Vừa rồi em nói sai rồi, tôi không phải cục đá, lời em nói tôi đều nghe và sửa chữa, tôi… tôi rất ngoan.”
Châu Vũ nghe được ba chữ cuối, trong nháy mắt trái tim mềm nhũn ra.
Đúng vậy, anh ta hoàn toàn đối lập với lúc trước, thật sự rất ngoan.
“Cứ duy trì như vậy nhé?”
Cô ấy thử hỏi một câu.
“Tôi sẽ cố.”
Phó Thiết Ảnh nói rất nghiêm túc.
“Nhưng, em phải hứa với tôi, tôi có thể trở thành dáng vẻ mà em thích, em mong, nhưng em nhất định phải đồng ý với tôi, em nhất định phải kiên trì tới cùng, rồi quay lại thăm tôi cho đàng hoàng!”
“Vậy được thôi, thế anh cũng không thể chỉ cố gắng, mà nhất định phải làm tốt.”
“Được, một lời đã hứa.”
Châu Vũ cũng gật gật đầu, giơ ngón út lên, mà Phó Thiết Ảnh lại mù mịt.
“Ngoắc tay nhé, ngoắc tay một cái, một trăm năm cũng không thay đổi!”
Ngón út của hai người họ ngoäắc lại với nhau, ngón cái ấn lên nhau làm dấu.
Phó Thiết Ảnh dìu Châu Vũ vào trong phòng, những người bên ngoài cũng thức thời mà rời khỏi.
Mà ở dưới lầu, Úy Như đích thân xuống bếp, chuẩn bị làm vài món ăn, dù gì thì con gái con rể, con trai và con dâu đều ở đây.
Bà ta cho người hầu đi thông báo, đợi chút nữa đều phải xuống ăn cơm.
Sắc mặt Phó Thiết Ảnh trầm trọng, đang nghĩ từ chối người hầu thế nào, nhưng lại bị Châu Vũ đồng ý rồi.
“Tôi thích anh kính trọng yêu quý bố mẹ với anh trai, không thể không coi ai ra gì được!”
“Bọn họ tuy là bố mẹ tôi, nhưng từ khi tôi sinh ra tới nay, chưa có một ngày nào có trách nhiệm cả. Tôi sống ba mươi năm, đã quen với ngày tháng không có người nhà, bây giờ bảo tôi nhận lại tổ tông, tôi không làm được.”
“Bọn họ không phải cố ý vứt bỏ anh mà! Nếu bọn họ biết anh còn sống, nhất định sẽ giành anh về. Người anh hận không nên là bọn họ, mà là Phó Minh Nam!”