Chương 1945
Anh còn rất nhiều chuyện phải xử lý.
Buổi chiều, Phó Thanh Viên điện báo nói là đã điều tra ra được nơi ở của Bạch Nhược Minh Lan, là một khách sạn nhỏ.
Anh cũng phát hiện được tung tích của Diệu Miêu. Cô ấy đang ở cùng một chỗ với Bạch Nhược Minh Lan. Ngược lại, anh lại thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Cố Thành Trung suy nghĩ việc sắp xếp thời gian đem chuyện bị bệnh của Nhật Kinh Xuyên Hi nói cho Bạch Nhược Minh Lan. Điều này cũng tốt, hòa giải được thù oán nhiều năm của hai người họ.
Buổi đêm, Cố Thành Trung xử lý xong hết mọi chuyện của tập đoàn, anh bí mật đến chỗ của Bạch Nhược Minh Lan.
Bạch Nhược Minh Lan rất ngạc nhiên khi thấy anh đến đây.
“Sao cậu lại tới đây? Tôi đã giải thích những gì nên giải thích rồi. Có phải Trúc Linh đã phát hiện cái gì không?”
“Không phải ạ. Là ông Nhật Kinh nhờ con chuyển cho mẹ một thứ. Mẹ cứ nhìn đi là hiểu được.” : Anh đưa lá thư qua. Bạch Nhược Minh Lan nhìn thấy tờ bệnh án đã ghi bệnh ung thư đã đến giai đoạn cuối. Cả người bà ấy run lên dữ dội.
Giây phút tiếp theo, bà ấy đã ngã về phía sau. Cũng may Thành Trung vội vàng đỡ được, dìu bà ấy ngồi xuống.
Lúc đầu trên mặt bà ấy còn có vẻ thống khổ, nhưng không ngờ rằng sau đó bà ấy lại đập bàn cười to, cười đến khi nước mắt cũng rơi xuống.
Giọng của bà ấy khàn khàn, tiếng cười nghe cũng thật đáng sợ.
“Cuối cùng thì ông ta cũng sắp chết.
Thật sự là một niềm vui sướng to lớn ở trong lòng. Ông già chết tiệt này lẽ ra nên chết từ sớm rồi. Không cần đợi tôi ra tay, ông trời cũng muốn mau chóng đem ông ta xuống âm phủ. Ông ta bị trừng phạt là đúng. Ông ta đáng chết, đáng chết.”
“Mẹ, trước đây ông Nhật Kinh nói rất nhiều chuyện với con. Ông ta thực sự là người của Bộ tộc sói đêm phải không ạ7 “Đúng vậy, ông ta chính là người của Bộ tộc sói đêm. Là người thuộc thế giới ngầm, là truyền kiếp của họ Gia Cát.
Cậu nói xem có ai không tâm phục khẩu phục? Nhưng được lợi ích gì. Nếu không phải vì ông ta, làm sao bây giờ ba mẹ con chúng ta có thể rơi vào tình huống như thế này!”
“Ông ta không còn sự lựa chọn nào khác. Lúc đó ông ta bị người của công †y Nhật Kinh bắt đi trước khi ông ta kịp cứu mọi người.”
Cố Thành Trung là đàn ông. Anh hiểu rõ nhất cảm giác bất lực của người đàn ông. Anh muốn thấy Nhật Kinh Xuyên Hi nói ra điều này.
Không ngờ rằng Bạch Nhược Minh Lan lại quay ra nhìn anh bằng ánh nhìn rất dữ tợn. Trong mắt tràn đầy sự tàn bạo.
“Cậu thì biết cái gì! Ban đầu chúng tôi vẫn có thể thoát được, nhưng ông ta còn tin tưởng Phó Minh Nam là anh em và sẽ không đuổi giết ông ta đến chất.
Chỉ cần ông ta giao quyền lực ra thì người trong nhà vẫn có đường sống.
Nếu không phải do ông ta do dự, làm sao ba mẹ con chúng tôi lại biến thành như thế này?” ; “Hắn thất bại, nhưng ngược lại lại rủ bỏ hết trách nhiệm, lỗi lầm của mình.
Người của công ty Nhật Kinh tìm tới cửa, chúng ta không có cách thay đổi nó, nhưng ngày trước thì sao? Tôi khuyên ông ta đi. Ông ta rời đi làm gì?”
“Tin tưởng tình anh em, nhưng lại vô tình với tính mạng đứa nhỏ. Ông ta đúng thật là người cấp dưới, người anh em trung nghĩa. Nhưng ông ta lại là người chồng tàn nhãn, người cha độc ác. Ngày ngày, tôi đều chờ mong ông ta chết đi. Bây giờ ngày đó đã đến. Ông ta đáng chết. Một cái chết thật hả lòng hả dạ, chết là đúng.”