Chương 1112
“Có vẻ như công phu trên giường của anh không đến nơi đến chốn nên vợ anh không đủ ấn tượng. Tối nay anh sẽ nỗ lực hơn?”
Bạch Minh Châu nghe vậy thì thật sự muốn nôn ra một ngụm máu.
Cô ấy đang muốn nói thêm điều gì đó, nhưng mà đôi môi của người đàn ông đã đè xuống, chặn lại ý định tiếp tục nói của cô ấy!
Vào lúc này không cần nói nhiều chỉ cần làm nhiều hơn là được.
Bạch Minh Châu vẫn không thể vượt qua rào cản trong lòng, bởi vì cô luôn cảm thấy bọn họ là hai người, nhưng bây giờ lại cùng chung một thân thể, vậy thì cô ấy đang làm chuyện đó với ai?
Thiện Ngôn kia ở trong cơ thể của anh ta có thể… nhìn thấy hết rồi sao?
Bạch Minh Châu nghĩ đến đây thì thần kinh liền run lên, không biết sức ở đâu mà đẩy Ôn Mạc Ngôn ra.
Anh ta cũng bất ngờ, không nghĩ đến Bạch Minh Châu lại mạnh như Vậy.
Anh ta đập vào cuối giường, nhưng mà Ôn Mạc Ngôn lại không ngờ Bạch Minh Châu lại xông lên đạp thêm một cước, trực tiếp đá anh ta xuống giường.
Mà cảm giác này thật là chết người, cô vừa đạp vào…
“Minh Châu, em… em muốn giết chồng mình?” Ôn Mạc Ngôn nghiến răng, đau đớn cúi người, trên trán hút mồ hôi lạnh.
Nói một câu cũng rất khó khăn, từng chữ từng chữ nặn ra khỏi khế răng.
Bạch Minh Châu không ngờ chân của mình lại chuẩn xác đến vậy, ở ngay giữa hồng tâm.
Cô ấy muốn bước tới để giúp đỡ, nhưng mà lại không dám.
“Em… em không cố ý. Ai bảo anh động tay động chân với em làm gì!”
“Chúng ta là vợ chồng mà phải không?” Ôn Mạc Ngôn khóc không ra nước mắt.
Những lời này khiến Bạch Minh Châu á khẩu không nói nên lời.
Phải, bọn họ là vợ chồng, làm những điều thân mật nhất thì có gì lạ đâu.
Nhưng mà… còn có một người khác trong anh ta, có một người ngoài cuộc nhìn cô ấy làm cho cô ấy cảm thấy khó chịu, khó có thể tiếp nhận.
Cô ấy có chút nhụt chí, không dám nói thêm cái gì, trực tiếp bỏ chạy.
Khi Bạch Minh Châu sắp ra đến cửa thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng cô ấy.
“Đừng đi.”
“Thời gian không còn sớm, đi ngủ đi… muộn rồi”
Cô ấy không dám nhìn lại, vì sợ rằng mình sẽ nhẹ dạ.
“Em cứ ở bên anh đi, anh hứa sẽ không làm gì em, anh chỉ muốn ôm em nói chuyện mà thôi, chỉ đến thế mà thôi.”
“Có thật không?”
“Em cho rằng với dáng vẻ này anh còn có khả năng làm chuyện xấu nữa sao?”
Ôn Mạc Ngôn chịu đựng đau đớn, lau mồ hôi lạnh trên trán, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt.
Cú đá vừa rồi suýt chút nữa đã lấy mạng của anh ta rồi!
Bạch Minh Châu quay lại nhìn anh ta, thấy anh ta gian nan đứng dậy, suýt chút nữa thì té ngã.
Cô ấy vội vàng quay lại và vững vàng mà đỡ anh ta.
“Anh không sao chứ?” Cô ấy áy náy hỏi, dù sao thì cũng là do chính mình làm nên.
“Cũng còn đỡ, không bị phế!”
Bạch Minh Châu mím môi, xấu hổ không nói tiếp.