Tôi có thể tuân theo nguyên tắc của em, đợi em chết rồi, vậy lúc đó tôi sẽ tuân theo nguyên tắc của tôi.”
Những lời này, từng câu từng chữ, không hề chứa đựng một chút cảm xúc, như thể được vọng ta hầm băng địa ngục.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Hắc Ảnh đáng sợ như thế.
Châu Vũ cảm thấy như có một luồng khí lạnh, xộc thẳng một đường từ dưới chân lên đến tận đỉnh đầu, lạnh đến mức khiến toàn thân run lẩy bẩy.
Anh ta quả đúng là ma quỷ, anh ta không chịu nói đạo lý, lúc nào cũng chỉ hành động theo những gì mình cho là đúng.
Không có một ai có thể nói chuyện mặc cả với anh ta vì lúc nào anh ta cũng cảm thấy mình là đúng nhất, mình sẽ không bao giờ sai.
Đúng là một hòn đá cứng đầu!
Cô ấy vừa tức vừa lo lắng nhưng bản thân hiện giờ cũng chẳng còn cách nào khác.
Lúc còn sống còn có thể dạy anh ta đạo lý làm người nhưng lỡ như cô ấy chết đi rồi thì cho dù Hắc Ảnh làm những việc điên cuồng gì, thì lúc đó cô ấy cũng không ở bên cạnh để ngăn cản anh ta được nữa rồi.
“Anh… Anh muốn làm tôi tức chết sao?”
Châu Vũ tức đến mức mặt mũi đỏ bừng cả lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta bằng ánh mắt vô cùng oán hận.
“Bây giờ em mà chết vậy thì tôi cũng có thể bắt tay vào làm luôn.”
“Anh…”
Cô ấy không còn cách nào phản bác lại, cuối cùng cũng chỉ đành hậm hực quay đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn anh ta nữa.
Mà Hắc Ảnh lúc này cũng tỏ ra rất bình thản, anh ta ung dung đi ra bàn lấy hộp thuốc y tế rồi quay lại xử lý vết thương giúp cô ấy.
Động tác rất thuần thục, xem ra anh ta đã không ít lần phải tự chữa trị vết thương cho chính mình.
Châu Vũ muốn giấy giụa nhưng dưới sự bá đạo và ngang ngược của anh ta thì sự vùng vây của cô ấy cũng chẳng đáng là bao.
Tạ Quế Anh chưa điều chế được thuốc giải nhưng anh ta đã tạo ra loại thuốc có thể làm thuyên giảm tình trạng bệnh của Châu Vũ, ít nhất cũng có thể giúp cô ấy kéo dài thêm một chút thời gian nữa.
Châu Vũ uống thuốc xong, cảm giác tỉnh thần cũng chuyển biến tốt hơn rất nhiều rồi. : Vốn dĩ cô ấy có thể xuất viện nhưng Hắc Ảnh lại không đồng ý, khăng khăng cố chấp bắt cô ấy ở lại đây điều dưỡng sức khỏe.
Châu Vũ từ miền Bắc trở về, thời tiết ở Đà Nẵng cũng lạnh hơn rất nhiều rồi nhưng so với miền Bắc ở nơi rất xa kia thì quả thực vẫn kém xa.
Nhưng có một điều mà Châu Vũ không thể ngờ được rằng, thế mà Hắc Ảnh lại đưa cả Hứa Trúc Linh đến đây.
Nói đúng hơn thì là anh ta bắt cóc cô đưa đến đây.
Ghê gớm thật đó! Đến cả góc tường nhà Cố Thành Trung mà anh ta cũng dám đào!
Hắc Ảnh ấn Hứa Trúc Linh ngồi ngay ngắn trên ghế sau đó lạnh lùng nói: “Cô ấy bị bệnh rồi, cô ở đây nói chuyện cùng cô ấy, nếu như cô ấy không cười thì tôi sẽ xử lý cô.”
“Hắc Ảnh, anh đừng quá trớn như thế! Đàn ông không được đánh phụ nữ!”
“Thế thì được thôi, tôi đi tìm phụ nữ đánh cô ta, như vậy là được rồi chứ gì?”
Hắc Ảnh không vui nói, ngay lúc này cuộc gọi ở đầu dây bên kia đã có người bắt máy.