Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ – Hứa Trúc Linh – Cố Thành Trung – Truyện full tác giả: Như Ý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1399

Hứa Trúc Linh, em có thể rời xa anh, không sao đâu.

Anh không thể rời xa em, sẽ luôn đem buộc vào bên cạnh anh mãi mãi.

. Em không thể chạy thoát khỏi anh.

Cả đời này, cả kiếp sau, kiếp sau sau nữa, anh sẽ vượt qua hàng ngàn hàng vạn người tìm được em!

Hứa Trúc Linh đứng trước cửa sổ, nhìn chiếc xe đang dần đi xa của Cố Thành Trung, phía sau truyền đến giọng nói của Ngôn Phúc Lâm: “Người cũng đi rồi, đừng nhìn nữa. Không nỡ rời xa người ta như vậy sao không chủ động đi tìm cậu ta?”

Hứa Trúc Linh nghe xong liền xoay người lại, dựa người vào bàn làm việc đáp: “Đó là vì em biết Cố Thành Trung sẽ chủ động tìm em, thật ra… em là một người không kiêng sợ gì. Bị anh ấy cưng chiều đến hư rồi cho nên tính khí khá nóng nảy.”

“Em nói vậy Cố Thành Trung mà nghe được sẽ buồn đấy.”

“Anh ấy biết em bị anh ấy chiều đến hư rồi, mà anh ấy cũng đã quen như vậy. Em rất yêu anh ấy, nhưng mới bắt đầu em đã cảnh cáo bản thân, không được xem anh ấy là quan trọng nhất mà đánh mất bản thân. Tới giờ em vẫn luôn duy trì. Cho nên… em không công bằng với anh ấy, em luôn giữ lại, mà anh ấy lại cho đi tất cả.”

Hứa Trúc Linh yếu ớt nói, khẽ rũ mắt xuống, lông mi dài che đi đáy mắt thâm thúy: “Em cứ nghĩ… như vậy sẽ không thua, em sợ khi anh ấy rời xa em, em sẽ chịu không nổi. Nhưng em lại không nghĩ tới, ngay từ khi bắt đầu anh ấy đã cho đi tất cả. Cái thứ tình yêu này có thể đem ra so sánh được, Cố Thành Trung rất yêu em, em cũng yêu anh ấy, nhưng so với anh ấy thì kém xal”

Ngôn Phúc Lâm nghe xong những lời này liền rơi vào trầm mặc, một hồi lâu sau đó mới tìm lại tiếng nói của mình.

“Em nghĩ, tại sao em thua Cố Thành Trung, em cũng không so nổi. Em cũng hiếu rõ tình cảm của bố dành cho mẹ em, cho nên bố biết em không phải con của ông ấy nhưng cũng đối xử với em như con ruột. Ông ấy không yêu em, ông chỉ là yêu ai yêu cả đường đi mà thôi.”

“Anh, em đối với anh ấy như vậy, có phải xấu lắm không?” Cô buồn bã hỏi.

“Em làm cho cậu ta trao đi tất cả sao?” Ngôn Phúc Lâm hỏi lại một câu làm cô bồng sửng sốt.

Trong khi cô đang trâm mặc, anh ta nói tiếp: “Chuyện tình cảm chỉ có bản thân mới có thể kiểm soát được, ai nói cũng vô dụng. Nếu cậu ta không muốn, ai cũng không thể yêu cầu cậu ta điều gì. Em không sai, cậu ta cũng không sai. Thứ mà Cố Thành Trung cho em, em không trả nổi. Thứ em cho cậu ta, cậu ta cũng không dám buông xuống.

Em đừng tự xem nhẹ bản thân mình, em đã vì cậu ta mà bỏ ra rất nhiều thứ rồi.”

“Đó là em cam tâm tình nguyện!”

Hứa Trúc Linh vội nói.

ˆ. Ngôn Phúc Lâm nghe xong liền mím môi, sâu sắc đáp: “Anh nghĩ, cậu ta cũng cam tâm tình nguyện!”

Hứa Trúc Linh nghe được những lời này, miệng há hốc muốn nói gì đó, nhưng lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng, một chữ cũng không thốt ra được.

Phải rất lâu sau cô mới tìm lại được tiếng của chính mình.

“Thôi bỏ đi, bây giờ nói mấy lời này cũng vô dụng.” Cô xua tay, không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa.

Vốn dĩ chiều nay cô muốn tiếp tục ở lại đây, nhưng Châu Vũ nói toàn bộ khách của chiều nay đều bị hủy, đã có người bao cả nhà hàng rồi, muốn cô tự thân vào bếp.

† Sau khi cô nghe xong tin này, lập ức vội vã quay trở lại nhà hàng.

Cô không ngờ rằng, người bao nhà hàng vậy mà lại là Cố Đình Sâm và phu nhân.

Cô suýt thì quên mất hôm nay là tin phu nhân xuất viện, hai ngày trước Cố Thành Trung đã nói chuyện này cho cô.

“Hai vị muốn ăn gì ạ.” Cô thay quần áo đầu bếp, xuất hiện trước mặt hai người họ đưa thực đơn ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK