Chương 2082
“Diên đâu?”
Cô nghi ngờ hỏi.
“Anh ấy rời đi trước rồi.”
Khi Hứa Trúc Linh nghe thấy điều này, cô ấy hiểu rằng Diên đang cố tình tạo cơ hội cho họ.
Hai người không nói lời nào dọc đường đi, Cố Thành Trung liền đưa cô đến bãi biển.
Trên bờ biển trải rộng, chỉ có họ đang chậm rãi bước đi.
Làn gió mùa hè hơi nóng nhưng chưa phải thời điểm nóng nhất, lúc này đi tới bờ biển là thoải mái nhất rồi.
“Tại sao anh muốn dẫn em đi xem biển?”
“Ở đây yên tĩnh nhất. Anh muốn nói chuyện với em.” Giọng anh trầm thấp, khàn khàn đầy từ tính. : “Anh đã nghĩ rằng … em sẽ không vui khi nhìn thấy anh.”
“Tại sao em lại nghĩ như vậy? Anh là chồng em, là bố của con em.”
“Nhưng lần trước…”
Cố Thành Trung nói một cách thận trọng, sợ răng cô sẽ tức giận.
Cô bất đắc dĩ mỉm cười: “Đúng là Sẽ có bất mãn, nhưng mà… giây phút nhìn thấy anh, em sẽ không tức giận nữa, chỉ muốn ôm lấy anh, ôm chặt lấy anh, sau đó nói với anh. .. “
Cô cắn chặt môi, muốn nói rồi lại thôi.
“Nói gì cơ?”
Trái tim của Cố Thành Trung bị cô nâng lên, đột nhiên căng thẳng.
Anh tiến lên một bước, háo hức muốn biết câu trả lời, và đột nhiên tiến lại gân cô hơn.
Nhìn thấy anh đến gần, nhịn không được kiêng chân, hôn lên vành tai mềm mại hồng nhuận của anh, nhỏ giọng nói.
“Em nhớ nhớ, em nhớ anh vô cùng!”
Gió mềm mại mang chút nóng ẩm thổi vào ốc tai cùng giọng nói ngọt ngào của cô.
Tâm của anh ta nao nao, tâm tĩnh như mặt hồ dường như bị ai đó đá một cái.
Trong phút chốc, vô số gợn sóng làm choáng váng Rung động, hưng phấn, còn có không biết làm sao.
Điều duy nhất anh có thể làm lúc này là cúi người, hôn lên đôi môi mềm mại của cô và dùng hành vi của mình để bày tỏ sự lo lắng trong những ngày qua.
Hai người hôn nhau thật lâu, có chút khó tách ra, cuối cùng mới lưu luyến tách ra.
Cô kéo cổ anh và nói: “Em không cùng anh giận dỗi, cũng không so đo nhiều đến thế, cứ làm những gì anh muốn. Em sẽ luôn ủng hộ anh, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng sẽ là vợ chồng của nhau.”
“Đúng vậy, chúng ta đã là vợ chồng, anh sẽ không bỏ rơi em. Sống hay chết, cùng nhau đi, ai cũng không thể một mình rời đỉ.”
Những lời này, nói với giọng ra lệnh.
Anh ấy có cách tốt nhất, nhưng anh ấy đã không làm.
Vì anh không thể chịu được nỗi đau mất cô.
Hứa Trúc Linh nghe thấy điều này, một tia sáng vụt qua trong đáy mặt Hàng mi nhẹ nhàng rủ xuống, lộ ra nụ cười ấm áp.
Cố Thành Trung không nhận thấy sự kỳ lạ, nhưng cảm thấy hiện tại mình có được cả thế giới.
“Trúc Linh, vẫn còn một tháng, anh không quan tâm ai đó có được sức mạnh kinh tế, ít nhất anh đã cố gắng hết sức. Nếu anh thua, cùng lắm thì Cố Linh bị hủy, nhưng ít nhất anh vẫn còn có em. “