Chương 1289
Bác sĩ vội vàng chạy đến, muốn vén vạt áo sau lưng lên, Cố Thành Trung là đàn ông, là người đã có vợ, mà cô ta còn chưa lấy chồng, cũng có bạn trai, đương nhiên là cần phải tránh đi.
Lúc Cố Thành Trung quay người rời đi, không ngờ Tạ Quế Anh lại nắm chặt lấy tay anh.
“Đừng đi có được không? Em sợ… anh ở lại với em được chứ?”
Giọng nói của cô ta nhỏ nhẹ dịu dàng, kèm theo tiếng khóc nức nở, không ai có thể kiên quyết từ chối Huống chi Cố Thành Trung còn bị trúng thuốc, càng không có lòng từ chối.
Anh im lặng một lát rồi lập tức gật đầu nói một chữ: “Được”
Bác sĩ cẩn thận vén áo lên, để lộ ra tấm lưng trơn bóng hoàn hảo.
Vùng eo dưới sưng đỏ, mọc rất nhiều mụn nước nhỏ, trông vô cùng đáng sợ.
Có mụn nước vỡ ra, dính vào áo nên rất khó tách ra.
Bác sĩ chảy mồ hôi đầm đìa, cẩn thận từng li từng tí, mà Tạ Quế Anh vẫn đau đến nỗi hít khí lạnh.
Cố Thành Trung nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô ta, lòng bàn tay cô ta toàn là mồ hôi lạnh.
Ngón tay anh run rẩy, do dự một lát, cuối cùng nhẹ nhàng xoa đầu cô ta.
“Đừng sợ, tôi sẽ ở đây cùng cô. Tôi biết rất đau, cố chịu một lát là ổn thôi”
Lời này trầm thấp khàn khàn, mang theo từ tính, giống như có sức hấp dẫn vậy.
Tạ Quế Anh dần dần yên tĩnh lại, bác sĩ cũng nhanh chóng tiêu viêm giảm đau, cuối cùng để lại thuốc mỡ, một ngày bôi ba lần sẽ giúp vết thương nhanh chóng kết vảy, làm mờ sẹo.
Sau khi bác sĩ rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cố Thành Trung không gọi người giúp việc đến, mà là tự mình bôi thuốc cho cô ta.
“Việc này… có thể chứ?”
Tạ Quế Anh trợn to hai mắt, không ngờ Cố Thành Trung sẽ chủ động như thế.
Nhưng sóng mắt chuyển động, rất nhanh cô ta đã thoải mái.
Cố Thành Trung chủ động đến gần mình cũng là chuyện đương nhiên, dù sao huân hương của mình không ai có thể chịu được.
“Có gì mà không thể, cô vì tôi nên mới bị thương, có thể sẽ đau một chút, cô cố chịu nhé.”
Anh vét lấy thuốc mỡ, lòng bàn tay hơi nóng tiếp xúc với thuốc mỡ lạnh ngắt tạo nên sự chênh lệch rõ ràng.
Lúc vừa mới bôi lên, Tạ Quế Anh cắn chặt hàm răng, dù đau cũng không kêu lên.
“Tôi sẽ nhẹ tay chút nữa.”
Ngược lại là Cố Thành Trung chu đáo, nhận thấy được nên động tác chậm lại.
“Tạ Quế Anh, cô thích tôi phải không?”
Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói gợi cảm của anh.
Tạ Quế Anh nghe vậy, cơ thể đột nhiên cứng đờ.
Cô ta không ngờ rằng Cố Thành Trung sẽ nói trắng ra như thế, trực tiếp tỏ rõ tấm lòng của bản thân.
“Em… em biết anh là người đã có vợ, em không thể nhớ nhung, nhưng em… không kiềm chế được. Anh có thể từ chối em, nhưng tuyệt đối đừng đuổi em đi, em sẽ khống chế tình cảm của mình, sẽ không gây phiền toái cho anh!”
Tạ Quế Anh đưa mắt nhìn anh, trong nháy mắt trên lông mi đã óng ánh nước mắt, trông rất đáng thương.
Bất kỳ người đàn ông nào khi nhìn vào, phỏng chừng đều muốn kéo cô ta vào lòng để an ủi.
Giờ phút này Cố Thành Trung mới thật sự đau khổ.
Lý trí nói cho anh biết, không thể bị vẻ bề ngoài giả tạo của Tạ Quế Anh làm mờ mắt, nhưng dưới đáy lòng lại có một giọng nói khác khuyên anh thần phục.
Đó là… giọng nói của Tạ Quế Anh.