Chương 681: Chuyện còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, đó là không tìm thấy anh
“Cô xem, tôi đã nói Cố Thành Trung đang làm rất tốt, chỉ là mệt quá, nghỉ ngơi một lúc thôi, thấy cô căng thẳng Vậy hai người…
từ từ vun đắp tình cảm. tôi đi ra ngoài trước, có gì cần thì gọi cho tôi”
Kỷ Hồng Thanh giúp họ đóng cửa và trông coi ở bên ngoài Hứa Trúc Linh kiểm tra một lượt bên trong và bên ngoài người Cố Thành Trung, và phát hiện ra rằng ngoại trừ khuôn mặt tái nhợt, dường như không có gì bất thường.
Không đúng…
Tay còn rất lạnh, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Anh làm sao vậy? Rốt cuộc có chỗ nào khó chịu?”
“Không sao đâu, tối qua anh nghỉ ngơi không được, lại đột ngột phải kết hôn, có một số triệu chứng thôi”
“ Cô có chút không tin.
“Em nhìn anh bây giờ không phải là rất khỏe sao?”
“Thế nhưng sắc mặt của anh thật sự.
không tốt… Anh có muốn đi bệnh viện không, em không yên tâm lắm”
“Không sao đâu”
Anh liên tục nhấn mạnh rằng anh không sao, thậm chí còn bế ngang cô lên để chứng minh rằng anh không có vấn đề gì cả.
Vị ngọt nơi cổ họng bị cưỡng ép đè xuống, anh cười nhẹ như mây trôi nước chảy, như thể không có ai chết cả.
Cho dù Hứa Trúc Linh có lo lắng tận trời thì bây giờ cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
“Đi, đi ra ngoài mời rượu khách khứa, dù sao anh cũng là chú rể”
Anh ôm cô đi ra ngoài, Kỷ Hồng Thanh thấy trước mắt mà trong lòng phát sốt ruột.
Hai mươi phút sau, Kỷ Thiên Minh khổ sở đưa người trở về, nhưng Cố Thành Trung vốn dĩ không có ở trong phòng.
“Anh ấy bệnh nặng như vậy, tại sao không nghỉ ngơi?”
“Anh ấy đi mời rượu đi rồi, cuối cùng em cũng hiểu vì sao hôn lễ không thể diễn ra … Bệnh của anh ấy chính là hồi chuông cảnh báo lớn nhất. Yếu tố bên ngoài không đáng là bao, nguyên nhân chính là bản thân Cố Thành Trung”
“Và rõ ràng anh ấy cũng nhận ra điều này nhưng nhất quyết muốn hoàn thành lễ cưới…
Em chỉ sợ rằng anh ấy không thể chịu được nữa, dữ ít lành nhiều.”
Gương mặt Kỷ Hồng Thanh tràn đầy vẻ lo lằng, lo lắng đến độ cứ đi lại xoay tròn.
Kỷ Thiên Minh cảm thấy có chút đau lòng, sờ sờ đầu, nói: “Để đó cho anh, anh sẽ gọi anh ấy đến, sẽ không để cho Hứa Trúc Linh lo nghĩ bất kì điều gì”
Kỷ Thiên Minh xuất hiện trong bữa tiệc, giả làm một thương nhân, kéo Cố Thành Trung ra nói chuyện làm ăn.
Hứa Trúc Linh không nghỉ ngờ gì, những người đến đây đều là những ông trùm có mặt mũi cả.
Kỷ Thiên Minh đưa Cố Thành Trung trở về, mới vào đến cửa, miệng đã trào ra một ngụm máu tươi.
Đầu anh nặng tru, chân không có sức lực và ngã vào vòng tay của Kỷ Thiên Minh.
Bác sĩ riêng lập tức tiến tới chẩn đoán.
Trái tim suy kiệt quá nhanh, có hiện tượng ho ra máu.
Đó cũng là do gần đây anh làm việc quá sức và lo lăng.
Vốn tưởng anh vẫn còn thời gian một năm, nhưng hiện tại e rằng nửa năm cũng không đủ.
“Không phải cô đã tính rồi sao? Tính xem tôi còn cơ hội hay không?”
“Tôi… tôi không biết. Bói toán không phải là cái gì cũng biết, tôi cũng chỉ có thể nhìn thấy những thứ mơ hồ mà thôi. Vận mệnh của kẻ mạnh từ trước tới nay không bao giờ nằm trong tay chúng tôi, mà là… chính anh nằm giữ”
“Trong tay của tôi…”
Anh dốc sức nheo mắt lại, mắt nhìn lòng bàn tay, đôi môi mỏng nhếch lên “Thật sao? Vậy tôi biết rồi.”
“Anh… anh biết cái gì?”
Kỷ Hồng Thanh yếu ớt hỏi, nhưng Cố.
Thành Trung không thể chịu được nữa, rơi vào trạng thái hôn mê.
Trang thiết bị y tế ở đây không tốt, nhất định phải chuyển bệnh viện, nếu không sẽ bị sốc, nguy hiểm đến tính mạng.
Kỷ Thiên Minh không kịp thông báo cho Hứa Trúc Linh, đưa người đi luôn, Kỷ Hồng Thanh ở lại để giải thích.
Đám cưới không có chú rể, đây không phải là lần đầu tiên giới quyên quý Đà Nẵng gặp phải, bởi vì ngày xưa khi Cố Ngọc Vy kết hôn cũng đã xuất hiện tình huống như vậy.
Tất cả mọi người đều không thể chờ đợi Cố Thành Trung xuất hiện, nhao nhao suy đoán có chuyện gì.
“Trúc Linh, Cố Thành Trung ở đâu? Tại sao không xuất hiện?”
“Anh ấy có việc, đang bận giải quyết”
Giọng của cô yếu ớt, nói những lời chính mình cũng không tin.
Những vị khách mắt nhìn qua loa đại khái, nói cho qua: “Cố Thành Trung một ngày có trăm công nghìn việc, có thể hiểu được mài”
Hứa Trúc Linh không thể tự mình duy trì cảnh đám cưới, còn ông cụ Cố và Cố Ngọc Vy loay hoay đi loanh quanh.
Người đang oán thán nhiều nhất chính là Lý Bình Chánh, cháu gái bảo bối duy nhất của nhà họ Lý như thế, vậy mà bây giờ lại bị tủi
thân, làm sao mà họ bằng lòng được sao?”
Lý Dương cau mày dữ dội: “Ông cụ Cố, nhà chúng tôi coi như vừa mới về nhà chồng hôm nay đã không thấy chú rể đâu. Như vậy thật sự là không thể nói nổi mà?”
“Cố Thành Trung và Nguyên Doanh thân thiết như vậy, sẽ không có nhiễm thói hư tật xấu gì đâu phải không?”
Lý Quân tỏ rõ thái độ.
“Đám cưới này không có chú rể, chuyện này mà lan truyền ra, chẳng phải là trò cười cho người ta cười nhạo Trúc Linh nhà tôi hay sao?”
Lý Bình Chánh không hài lòng, nói: ông vẫn nghĩ rằng Trúc Linh nhà tôi không thể tìm được một người tốt hơn, còn chưa về nhà chồng đã bị bố mẹ chồng đối xử như thế.
“Hiểu lâm, đều là một sự hiểu lầm rồi Thăng nhóc kia tuyệt đối sẽ không bao giờ từ hôn. Tôi sẽ cử người tìm nó trở về”
“Không cần”
Hứa Trúc Linh siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô và nói ra từng chữ.
“Gái gì?”
Cô cởi màn che mặt và ném vào tay Cố Ngọc Vy.
“Chẳng lẽ cậu sẽ không kết hôn nữa?”
“Không được, tôi sẽ tự mình đi tìm rể. Tôi tin Anh Thành Trung sẽ không bỏ rơi tôi, các cô các bác, mọi người không cần phải trách móc anh ấy, nếu mọi người nói anh ấy không tốt cũng chính là nói mắt chọn người của con không tốt. Mắt chọn người của con không tốt cũng là di truyền từ nhà họ Lý, không phải là mọi người đang tự chửi mình hay sao?”
“Cái này… em gái, lời em nói cũng rất có lý”
“Ông, ông có nghe thấy con bé này đang nói đỡ cho nhà họ Cố không? Bây giờ là vừa mới kết hôn,đã lật mặt liên tục! Cũng đã bắt đầu giúp đỡ cho chồng và chán ghét người nhà mẹ đẻ của mình rồi!”
Lý Bình Chánh dở khóc dở cười.
Hứa Trúc Linh lè lưỡi, chỉ để cho Cố Thành Trung bảo vệ mình, còn cô không được phép bảo vệ người đàn ông ấy sao?
Cô không có thời gian ở đây để nói chuyện linh tinh, cô phải tìm Cố Thành Trung, cô có linh cảm chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Khương Anh Tùng lái xe đưa cô rời đi, còn những người khác ở lại ứng phó cho đám cưới.
Người dân ở Đà Nẵng cho rằng hàng loạt đám cưới của người nhà họ Cố là hàng loạt hiện tượng kỳ lạ.
Trong đám cưới của Cố Ngọc Vy, chú rể đã chạy mất.
Trong đám cưới của Cố Thành Trung, cô dâu và chú rể đều chạy mất.
Hứa Trúc Linh trở lại biệt thự, đến tập đoàn J&C nhà họ Cố cũng không thấy bóng dáng của Cố Thành Trung.
Mỗi lần gọi điện thoại tới đều tắt máy.
Đêm càng ngày càng khuya, đêm nay mây đen che khuất mặt trăng, dĩ nhiên một ngôi sao cũng không có, ngay sau đó mưa thu cũng rơi.
Cô không nỡ làm ướt chiếc váy cưới do chính tay Cố Thành Trung may, bất đắc dĩ phải thay quần áo bình thường Trời đã vào thu, ngoài trời mưa thu lạnh lẽo, tuy mưa không lớn nhưng không hề có dấu hiệu ngừng lại.
Kỷ Thiên Minh cố hết sức ngăn chặn tin tức, ngay cả Khương Anh Tùng cũng không điều ra được gì.
Cuối cùng, cô và Khương Anh Tùng cũng chia nhau ra để tìm người.
Ban đầu Khương Anh Tùng vẫn rất lo lảng, sợ một mình Hứa Trúc Linh dễ gặp rắc rối, nhưng anh ta không thể lay chuyển được cô, đành phải tách ra hành động.
Cô đến siêu thị gần đó, chợ bán thức ăn, thậm chí đến cả trường đại học Đà Nẵng.
Đều không thấy bóng dáng của Cố Thành Trung, cô thường xuyên liên lạc với Khương Anh Tùng, nhưng bên kia cũng không có kết quả gì Dần dần, người đi trên đường càng ngày.
càng ít, chỉ có đèn đường chiếu xuống những ánh sáng yếu ớt, bóng của cô kéo dài ra, giống như một bóng ma.
Cô sợ bóng tối…
Sợ đi đường một mình vào ban đêm.
Nhất là những lúc bất an như thế này, tất cả các giác quan đều được khuếch đại vô hạn, và nỗi sợ hãi cũng như vậy.
Cô nhớ lại trên mạng đã từng dạy là nếu cảm thấy sợ hãi trong bóng đêm, hãy hét to lên để tăng thêm cho mình sự dũng cảm.
Xung quanh tối om như mực, không có một cửa hàng nào mở cửa.
Trong lòng cô vô cùng kinh hãi Cô từ từ nhắm hai mắt lại, hét to lên: “Cố.
Thành Trung, anh đang ở đâu? Anh có biết không tìm được anh, em rất sợ không?”
“Anh Thành Trung, anh ra đây đi, được không?”
“Em cảm thấy… còn nhiều chuyện đáng sợ hơn cả ma quỷ, chính là không có anh… Anh Thành Trung, rốt cuộc anh đang ở đâu, tại sao em không tìm thấy anh?”
“Anh xin lỗi”
Đúng lúc này, một giọng nói trâm, nhỏ, yếu ớt vang lên từ trong bóng tối. Là của anh!