Chương 1905
Sau khi điều tra thì phát hiện căn phòng này là của người vợ đã mất.
Điều khiến Phó Thanh Viên kinh ngạc là người đàn ông này đã mua bảo hiên với giá cao cho vợ mình, do cô ấy qua đời nên đã chiếm được một khoản tiền rất lớn từ công ty bảo hiểm.
Nhưng khi hỏi hàng xóm xung quanh lại không có ai biết việc này cả.
Trong lòng Phó Thanh Viên hiểu rằng, cậu ta sẽ nhanh chóng biết được người này là người tốt thật hay chỉ giả vờ tốt bụng.
Màn đêm dần buông xuống, Chu Phong Huy đưa Nhật Kinh Lê Sa đi ăn cơm chiều, anh ta chọn một nhà hàng Tây sang trọng.
Trên đường đi, Chu Phong Huy rất lịch sự, không có bất kỳ hành động nào quá mức.
Lúc lên xe, anh ta còn chu đáo mở cửa xe cho cô ta, đưa tay che trần xe lại, sợ cô ta đụng đầu phải. Ặ Tuy người đàn ông rất cẩn thận săn sóc nhưng Nhật Kinh Lê Sa vẫn thấy rất chướng mắt, cô ta rất cảm ơn những người này, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới những chuyện khác.
Chồng chưa cưới của cô ta rõ ràng là em trai của hoàng đế.
Lúc ăn cơm, nhân viên phục vụ mang một đĩa bánh ngọt lên, bảo đây là một món quà nhỏ của nhà hàng.
Lúc cô ta ăn thì đụng phải một thứ gì đó cưng cứng, ra là một cái hộp.
Cô ta mở hộp ra, không ngờ bên trong là một chiếc nhãn.
“Gái này…
Nhật Kinh Lê Sa kinh ngạc không thôi.
“Lê Sa, gả cho anh đi, từ lần đầu tiên gặp nhau là anh đã yêu em rồi, mẹ của anh cũng rất thích em, em gả cho anh có được không?”
Chu Phong Huy quỳ xuống, thái độ thành khẩn, những người xung quanh đang hô hào, cổ vũ cô ta đồng ý.
“Chu Phong Huy, anh mau đứng lên, chúng ta không hợp nhau đâu. Tôi chỉ tôn kính anh như anh trai. Tôi ở nhờ nhà anh vài hôm, sau này tôi cũng sẽ trả thù lao cho anh.”
“Lê Sa, chẳng lẽ em không hiểu tấm lòng anh dành cho em ư?”
“Anh, anh mau đứng lên.”
Nhật Kinh Lê Sa muốn kéo anh ta đứng lên, nhưng vừa đứng dậy là cô ta cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Chu Phong Huy nhân cơ hội bước lên phía trước, ôm cô ta vào lồng ngực mình, thuận thế đeo nhân vào ngón vô danh của cô ta.
“Anh…
Nhật Kinh Lê Sa trừng to mắt, cô ta nhìn thấy phía sau chiếc mắt kính đen là đôi mắt tràn ngập sự đắc ý.
Lúc này cô ta mới hiểu ra, kinh nghiệm sống của mình không nhiều, cô ta đã gặp phải một con sói đội lốt cừu.
Trong lòng cô ta rất gấp gáp, nhưng thân thể lại chẳng có chút sức nào, cuống họng yếu đuối, muốn hét cũng hét không được.
“Bạn gái của tôi rất vui vẻ, cô ấy đã đồng ý cầu hôn của tôi rồi, nhưng cô ấy uống nhiều quá, hơi say rồi, tôi muốn dẫn cô ấy đi về. Cám ơn mọi người nhiều!”
Chu Phong Huy giả vờ nói lời cảm ơn, như vậy thì trong mắt người ngoài là cô ta tự nguyện, cho dù lúc chuyện này bị lộ ra thì Chu Phong Huy cũng có cái cớ để phủ nhận.
Nhật Kinh Lê Sa nhanh chóng căn răng, cô ta giấy dụa không ngừng nhưng lại không thoát khỏi cái ôm của anh ta được.