Chương 1371
“nhà họ Cố, tôi không có phúc. Ngày mai đi cục dân chính chứng nhận ly hôn. Tôi sẽ không ở trước truyên thông nói bất kì cái gì liên quan đến chuyện nhà của Cố gia. Tôi nghĩ là nói chuyện của nhà họ Cố ra thì họ cũng sẽ chửi bới thanh danh của tôi. Ly hôn xong, nếu bà Cố muốn đụng vào tôi một lần nữa thì tôi sẽ thật sự ra tay. Chưa nói xong, không chừng nợ mới tính luôn nợ cũ sẽ tốt hơn.”
Giọng nói của Hứa Trúc Linh lạnh nhạt, không rõ vui buồn .
Đó chính là sự thất vọng… vô cùng thất vọng!
Đối với nhà họ Cố đã thật sự tuyệt vọng, không phải là cô không đủ tin tưởng Cố Thành Trung, cũng không oán trách anh, mà là Cố Đình Sâm cùng phu nhân…
Quá mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi, cô đã hết sức để chịu đựng.
Cô sẽ tiếp tục sống tốt, dù là không còn tình yêu chống đỡ, nhưng cô vẫn còn tình bạn và tình thân!
“Đúng rồi, tôi muốn mang Gố Hy đi, nó và nhà họ Cố không có chung huyết mạch. Cố Thành Trung còn trẻ, sẽ tìm một người sinh một đứa trẻ thật ngoanl”
“Trúc Linh…”
Cố Đình Sâm gọi cô, đột nhiên ông cảm thấy rất hối hận, cái tát kia là chính mình quá kích động, đã đánh người.
Ông không thể khống chế nổi tâm trạng của mình, đại não còn chưa tỉnh táo thì cơ thể đã rất nhanh phản ứng.
Nhìn thấy đôi mắt của Hứa Trúc Linh trong trẻo và lạnh lùng, khuôn mặt như có một tầng sương lạnh, như vậy rất lạ lãm.
Rõ ràng là người một nhà, bây giờ lại trở thành như vậy.
“Dì à, chúng ta đi thôi, con mệt rồi.”
“Dì dẫn con đi băng bó, con xem bà Cố nằm trên giường bệnh an ổn, người của con toàn là vết máu, ai quan tâm con, con bé ngốc…”
Quý Thiên Kim đau lòng mà nói, những lời này cũng là nói cho Cố Đình Sâm nghe.
Lại để cho ông ta sáng mắt ra, nếu như Hứa Trúc Linh muốn giết người, vì điều gì mà khiến cho bản thân mình chật vật như vậy, còn phu nhân ngay đến cả cọng tóc cũng không hư hao gì?
Cố Đình Sâm muốn nói chút gì đó, nhưng đôi môi khô mấp máy, một chữ cũng không thể nói ra.
Quý Thiên Kim kéo tay cô đi ra ngoài, Hứa Trúc Linh quay người đi vô cùng dứt khoát cũng không quay đầu lại.
Vừa đến cửa không ngờ rằng thấy Cố Thành Trung vội vàng chạy đến.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy trên tay của Hứa Trúc Linh bị thương, ngón tay vẫn còn nhỏ máu.
Lập tức anh nhíu mày hung dữ, bước nhanh đến phía trước.
“Em làm sao vậy?”
Đưa tay ra muốn xem vết thương Hứa Trúc Linh lùi về phía sau một bước, lạnh lùng tránh đi.
Bàn tay của Cố Thành Trung sờ soạng lung tung trên không trung, có chút không thể tin nổi mà cau mày.
“Trúc Linh, làm sao vậy?”
“Hôm nay anh lấy được thuốc giải rồi đúng không? Vậy chuyện ở bên này chắc là anh cũng có thể giải quyết triệt để rồi?”
“Ừ, anh đã chuẩn bị mọi thứ và đang chờ thu lưới.”