Chương 2216
Tôi vốn không thèm những gì thuộc về anh.
Những lời này như mũi dao, xuyên qua tim một cách dữ dội, khiến người ta đau đớn đến khó thở.
Anh ấn nhẹ một tay lên ngực mình, đau đớn khủng khiếp.
“Khụ khụ…..”
Anh ấy không khỏi ho lên một tiếng.
Anh lấy một tay che miệng, nhưng máu vấn không ngừng chảy ra từ kẽ tay anh.
“Anh……anh lại định lừa tôi đúng không, máu này chắc chắn là đạo GHI TC Khoảnh khắc nhìn thấy máu tươi, cô đã rất sốc.
Cô trợn tròn mắt, hỏi với vẻ khó tin.
Cố Thành Trung nắm chặt tay, sợ cô nhìn thấy vũng máu.
Anh lau mạnh khóe miệng, nhưng cơ thể lại run rẩy không kiểm soát được.
Hứa Trúc Linh không thể ngồi yên được nữa và chạy vê phía anh.
Khi cô đến nơi, thân thể to lớn của Cố Thành Trung không còn chống đỡ được nữa, từ từ ngã xuống, vừa khéo ngã vào lòng cô.
Giọng anh yếu đi rất nhiều: “Cuối cùng thì em cũng… chủ động đi về phía anh.”
“ANn)…..– anh đừng nói nhảm với tôi, tôi sợ anh chết rồi, tôi sẽ bị cảnh sát đưa đi tra hỏi, không may họ nghi ngờ rằng tôi đã giết anh thì sao?”
“Cố Thành Trung……Anh nặng như vậy, làm sao có thể khiêng anh đi xuống bây giờ? Anh đừng nhắm mắt, tôi sẽ gọi điện tìm người!”
Cô vội vàng bấm điện thoại gọi cho Khương Anh Tùng, kêu anh ta lên nhanh.
Cô không dám ngồi yên chờ chết, chỉ lo bản thân đưa anh đến bệnh viện muộn mốt phút thôi, Cố Thành Trung sẽ càng nguy hiểm hơn.
Cô vốn không muốn anh chết.
Bây giờ không muốn chút nào, ngược lại, vẫn muốn anh ấy sống tốt.
Cô cống anh khó nhọc, sức bật của con người là vô tận, nghĩ đến sự chậm trễ của mình, Cố Thành Trung có thể sẽ chết, cơ thể cô như tràn đầy sức mạnh.
Cho dù phải chịu toàn bộ trọng lượng cơ thể của Cố Thành Trung, cũng có thể chịu được.
Cô khó khăn di chuyển xuống các bậc đá, Cố Thành Trung vẫn chưa bất tỉnh nhưng vô cùng yếu ớt.
Nhìn cô đẫm đìa mồ hôi vì kiệt sức, đau lòng không tả.
“Trúc Linh, bỏ anh xuống, em yếu như vậy làm sao chịu nổi, đợi Khương Anh Tùng tới là được.”
“Anh đừng nói nhảm”
Cô nhìn anh một cách hằn học.
“Tôi thấy gặp phải anh là không có chuyện gì tốt cả! Tôi không nên trở về, vui vẻ gì chứ!”
Cô càng nghĩ càng buồn, tủi thân vô cùng.
“Nhưng em vân trở về, có lẽ ông trời không muốn chúng ta bỏ lỡ như thế này.”
Cố Thành Trung gắng sức nhếch mép lên, lộ ra nụ cười khoái chí.
Ông trời không bạc đãi anh.
“Trúc Linh, lần trước đến đây để đón sinh nhật em, chúng ta cũng vào bệnh viện, lần này cũng vậy. Xem ra phong thủy nơi này xung khắc với chúng ta, sau này không tới đây nữa.”