Chương 1359
Tối hôm qua cả đêm khó ngủ, sáng nay cũng không ăn gì mấy, bây giờ sao có thể không khó chịu cho được.
Đến bệnh viện, bị cảm nhẹ, còn có hạ huyết áp, thiếu dinh dưỡng.
“Thiếu dinh dưỡng?” Châu Vũ có chút ngạc nhiên, đây không phải là chỉ ngày một ngày hai mà trở nên như vậy, ít nhất cũng phải một tháng rồi.
Hứa Trúc Linh cũng không ngờ sẽ nghiêm trọng như vậy, cân nặng của cô giảm xuống, cô cũng không quá để tâm.
Từ sau khi cô bị Phó Minh Nam bắt đi, khẩu vị không tốt, suy nghĩ quá nhiều.
Không ngờ chỉ ngày một ngày hai, đã trở thành thiếu dinh dưỡng.
“Cô Linh, cô có thể đến phụ khoa xem xem.”
“Phụ khoa? Tôi bị sao thế?”
“Cơ thể cô thiếu máu nghiêm trọng, cô đã từng sinh con, tử cung ít nhiều cũng bị tổn thương, nếu còn muốn sinh con thứ hai, thật sự không thể như thế này được nữa.”
Bác sĩ nhận ra cô, rất có thiện ý nhắc nhở.
Hứa Trúc Linh nghe xong tâm trạng trầm trọng, lập tức đi lấy số khám ở phụ khoa.
Tình trạng cơ thể rất tệ, nếu muốn có thai thứ hai sẽ rất khó.
Nếu như không điều dưỡng tốt, khí huyết hư tổn thì muộn rồi.
Bác sĩ cũng an ủi, cô vẫn còn trẻ, muốn điều dưỡng trong vòng nửa năm sẽ có chuyển biến tốt. Nhưng nếu vẫn giữ tình trạng như bây giờ, ăn không ngon ngủ không yên, người cứ tiếp tục gầy đi, thật sự rất nguy hiểm.
Hứa Trúc Linh rời khỏi bệnh viện, cả người đều rất yếu.
Cô quay về cửa hàng, ở phòng nghỉ phía sau uống thuốc rồi nằm xuống.
Bởi vì bị bệnh, sau khi uống thuốc rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này rất say, tận đến chập tối thấy đói bụng mới tỉnh dậy.
Cô đã rất lâu rồi không cảm thấy đói bụng như vậy.
Cô đi đến nhà bếp, muốn nấu chút đồ ăn, vừa đi vào đã ngửi thấy mùi thơm.
Trong nồi đang bật chế độ hẹn giờ nấu cháo.
Bên cạnh còn có tờ ghi chú của Châu Vũ.
“Chị Trúc Linh, chị bị ốm dạ dày không tốt, em nấu cho chị chút đồ ăn thanh đạm. Em còn hầm canh, để ở trong hộp giữ nhiệt chị nhớ uống nhé.
Em biết dạo này chị không thoải mái, cuộc sống tình cảm một đống hỗn loạn, nhưng lúc chị khai trương nhà hàng, em thấy chị rất kiên cường, cho dù có nhiều chuyện không như ý đi nữa, chị vân kiên trì làm những gì mình muốn làm.”
“Chị Trúc Linh, chị tuyệt đối không được gục ngã, em vẫn còn muốn theo chân chị đấy!”
Hứa Trúc Linh nhìn tờ ghi chú, lại nhìn cháo ở trong nồi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Được người khác quan tâm ủng hộ một cách vô điều kiện, là một loại hạnh phúc thế nào?
Cô ăn cháo, nước mắt bất giác rơi xuống, bởi vì cảm động.
Trước đây, cô cảm thấy mình chỉ có tình yêu.
Lúc cuộc sống tình cảm của cô xảy ra nguy cơ, cô mới phát hiện, thứ cô có rất nhiều rất nhiều.