Chương 1367
Hứa Trúc Linh biết được sự việc càng trở nên nghiêm trọng, cô biết rõ phu nhân chán ghét mình, nhưng cũng không nghĩ đến lại chán ghét đến mức thế này.
Thậm chí còn dùng cây dao chỉ về phía mình!
Chẳng lẽ mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu lại bế tắc như vậy sao, cứ mãi giằng co không thể hòa hoấn được một chút nào ư?
“Mẹ… mẹ đang muốn làm cái gì?”
“Cô hỏi tôi làm cái gì? Là cô muốn làm cái gì tôi mới đúng. Tôi biết rõ tròng lòng cô rất hận tôi, nhưng tôi thật sự không ngờ tôi lại ác độc như vậy, cô muốn giết tôi có phải hay không?”
“Con không có…
Hứa Trúc Linh không thể phản bác lại, cô không biết địch ý của phu nhân là đến từ đâu.
Ở đâu mà cô có lá gan dám đi giết người?
Cô lắc đầu tràn đầy bất đắc dĩ, rơi vào trong mắt phu nhân giống như là một ác ma đang cười tàn nhân.
“Mẹ, trước tiên mẹ hãy để dao xuống, chúng ta có thể từ từ nói chuyện chứ? Con sợ người tự làm bị thương chính mình!”
Cô tới gần giường bệnh bấm chuông, hy vọng bác sĩ nhanh chóng tới đây.
Chẳng qua cô chỉ mới đến gần vài bước mà thôi, không nghĩ tới phu nhân lại giống như đang mất đi tâm trí của người bình thường, vậy mà chủ động lấy dao muốn đâm cô.
Dù chỉ là cây dao gọt hoa quả bằng gốm sứ nhưng nó thật sự đâm vào máu thịt thì cũng không phải là chuyện đùa.
Cánh tay của cô bị một dao hung dữ mà đâm vào.
Bởi vì đau đớn, theo bản năng liền vùng lên mạnh mẽ.
Phu nhân lực bất tòng tâm bị đẩy ngã ra trên mặt đất, mà dao cũng ở lại trên cánh tay của cô.
Mũi dao đâm vào rất sâu, máu tươi ồ ạt rơi xuống nhuộm đỏ cả quân áo.
Đau…
Đau đớn làm cho toàn thân cô run rẩy, trên trán chảy ra rất nhiều mồ hôi, hít vào một ngụm khí lạnh.
Cô rút con dao ra, máu tươi nhuộm đỏ cả cái áo màu trắng tuyết bằng tơ lụa, giống như là những bông hoa máu nở rộ.
Mà một màn này rơi vào trong mắt phu nhân lại là Hứa Trúc Linh tren tay dính đầy máu tươi, nắm chặt lấy cây dao dang đi về phía mình.
“Cô đừng tới đây, đừng giết tôi, tôi cầu xin cô đừng giết tôi….”
Thậm chí phu nhân ngày càng kích động, dù là Hứa Trúc Linh đứng tại chỗ không có di chuyển, có thể những gì bà thấy nhìn thấy được cũng chỉ là ảo giác.
Bà nhìn thấy Hứa Trúc Linh đang dần tới gần, thấy cô giơ dao lên, hung dữ đâm xuống.
Theo bản năng phu nhân đỡ lấy, hai tay vung loạn trên không trung.
Tất cả những đồ vật gì có thể chạm bằng hai tay bà đều cầm lấy và ném qua.
Bình hoa, đồ trang sức, sách vở, cái điều khiển từ xa của máy điều hòa.
Hứa Trúc Linh hoàn toàn không có nơi để trốn, chỉ có thể cố hết sức ôm lấy đầu.
Cô cầu mong bác sĩ mau chóng lại đây, bệnh của phu nhân thật sự không rõ.
Phu nhân dần dần lùi vào bên mép cửa sổ.