Chương 1457
“Vậy thì anh cũng phải hiểu rõ, chỉ có anh sống sót thì mới có hy vọng! Cố Thành Trung, ngày kia tôi tới đón anh, bệnh viện đã làm chuẩn bị tốt để phâu thuật, tất cả thiết bị cũng sẽ tới sau hai ngày, chín giờ sáng ngày kia tôi sẽ tới đón anh, anh không còn lựa chọn nào khác.”
“Nguyên Doanh…”
Cố Thành Trung còn muốn nói gì đó nhưng đối phương đã cắt đứt điện thoại.
Tắt điện thoại đi, bầu không khí nặng nề khiến Cố Thành Trung im lặng hồi lâu.
Anh đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong gương.
Lông mày nhíu chặt lại, mắt phượng khẽ nheo, bên trong mắt như ẩn chứa một cơn sóng ngầm.
Người tên Hắc Ảnh này rốt cuộc là ai, sao lại biết nhiều chuyện của anh như vậy chứ.
Anh ta giống như là người nhân bản của anh, biết mọi thứ về anh, ngay cả suy nghĩ của anh, anh ta cũng có thể đoán được chính xác.
Ban đầu anh còn cảm thấy có thể nắm chắc thắng lợi, nhưng hiện giờ tự tin đã giảm đi một nửa.
Mà một nửa còn lại này, nếu quá liều mạng, anh sợ sẽ không thể chăm sóc được Hứa Trúc Linh.
Đầu dần trở nên đau đớn khiến anh thở dốc, cuối cùng cả người quỳ xuống mặt đất, thống khổ ôm lấy đầu.
Bóng dáng chính mình trong gương dần trở nên vặn vẹo…
Hoàng hôn buông xuống, thay thế bằng bóng đêm đen kịt…
Sau khi Tân Nhâm Thành ra đi, xung quanh Quý Thiên Kim trở nên rất vắng vẻ, quạnh quẽ.
Không răn dạy ai, rất ít nói chuyện, chỉ có việc rời giường, ăn uống, buổi tối đúng giờ đi ngủ, làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, lượng cơm ăn cũng không hề giảm đi.
Bà ta thường nhốt mình trong phòng làm việc, nhưng không ai biết bà ta làm gì.
.. Sau khi Hứa Trúc Linh theo tập đoàn Cố Linh trở về, cô cũng chưa liên lạc với Cố Thành Trung, buổi tối ngày hôm sau cô nhận được một email trống từ anh ta.
Sau khi mở ra, cô không hiểu rõ trong email không có gì thì gửi cho mình làm gì.
Cô ấy nhịn không được, nhắn tin qua hỏi: “Anh gửi cái email này có ý gì?”
Sau đó, Cố Thành Trung gọi điện thoại lại.
“Lời muốn nói quá nhiều, lúc viết có nhiều phiền toái, anh muốn nói cho em nghe.”
“Vậy thì quên đi, em không muốn nghe mấy lời nói nhảm của anh.”
“Nhưng anh đến rồi.”
“Cái gì?”
Hứa Trúc Linh nghe vậy có chút bất ngờ, lập tức đi ra ngoài ban công.
Ban công trống rỗng, căn bản không có ai, dưới lầu cũng là một mảnh tối đen như mực, chỉ có một ngọn đèn mờ nhạt chập chờn.
Đúng lúc cô đang bực mình thì bỗng nghe thấy tiếng sột soạt.
Cô ấy vừa ngẩng đầu lên, thì không ngờ một bóng người xuất hiện trước mắt, chưa kịp nhìn rõ là ai thì đã có một cánh tay vòng qua eo nhấc cô lên khỏi mặt đất.
Hai chân ở lơ lửng trong không trung ở ngoài ban công khiến cô sợ tới mức suýt hét lên.
Không nghĩ tới chưa kịp hét lên tiếng nào thì đôi môi hồng bị chặn lại, không thể nói được một lời.
Cô ấy dần bình tĩnh lại, cô nhận ra hơi thở quen thuộc này, đây là hơi thở của Cố Thành Trung.
. Rất nhanh, một sợi dây được buộc vào người cô để đảm bảo an toàn.