Chương 974
“Dù sao em cũng mặc kệ, anh đừng nói gì nữa” Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, sau đó quay sang nói với Quý Thiên Kim: “Lúc đó cháu đã quyết định sẽ lấy người đàn ông này, đã suy nghĩ đến cả chuyện xin một đứa trẻ ở cô nhi viện về nuôi. Sau đó chúng cháu ở bên nhau, vẫn luôn trốn tránh chuyện sinh con đẻ cái. Thì ra anh ấy ở cửa phòng sinh gặp được Ôn Thanh Hoàn, biết Cố Cố sinh ra không dễ dàng gì. Anh ấy tình nguyện không có con cái cũng không muốn cháu xảy ra bất kì chuyện gì ngoài ý muốn”
“Nếu chú Ảnh Họa Bì thật sự ghét bỏ dì, vốn dĩ không cần vì dì mà làm nhiều việc như vậy. Vừa mới chịu hình phạt, đã vội vội vàng vàng chạy đến tìm dì. Chú hoàn toàn có thể đến bệnh viện trước, đến đây thì có thể không cần phải chết ạ? Chú ấy…chỉ là muốn đến gặp dì mà thôi”
“Ông ta thật sự không chê cười sao?”
“Cô à, người phụ nữ mà cháu yêu sâu đậm không thể sinh con, cháu cũng vẫn nguyện ý ở bên cô ấy mãi mãi” Quý Cảnh An tỏ rõ thái độ.
Cố Thành Trung ôm Hứa Trúc Linh: “Không cần phải nói, chỉ cần làm là được. Chúng cháu sẽ nhận đứa nhỏ kia làm con nuôi, cháu không muốn cô ấy lại trải qua một lần sinh tử khó khăn nữa”
“Em gái, đừng lại làm tổn thương nhau nữa, cởi bỏ nút thắt trong lòng đi, nói không chừng còn có thể kết hôn vào cuối năm nay, gọi mọi người thân thích trong nhà tới dự”
“Được, vậy tôi đợi ông ta tỉnh lại sẽ hỏi xem ý ông ta thế nào: Rốt cuộc Quý Thiên Kim cũng nói chuyện.
Mấy năm nay bà ta vẫn không cách nào đối mặt với sự thật.
Bản thân mình không thể mang thai sinh con.
Bà ta cảm thấy mình là một quái vật, nếu truyền ra ngoài sẽ là trò cười cho mọi người.
Bà ta tự biến mình thành ni cô, đóng chặt cửa trái tim, chặn tất cả mọi người ở bên ngoài.
Là đang đợi ông ta, hay là tự tra tấn chính mình, ngay đến chính bản thân bà cũng không rõ nữa.
Mấy năm nay bà ta vẫn luôn biết ông ta sống ở đâu nhưng lại không dám đến tìm, chỉ có thể đổi cách tìm đám chợ đen phiền toái khiến Ngôn Minh Phúc phải khốn đốn.
Trên thực tế, chỉ là muốn tìm một chút an ủi mà thôi.
Hiện giờ đã gỡ bỏ được tất cả các khúc mắc, có thể to gan mà sống cuộc đời mà bản thân mong muốn.
Đã lãng phí hơn hai mươi năm rồi, không thể để phí hoài thêm nữa bằng không bản thân thật sự bùng nổ mất.
Tân Nhâm Thành hôn mê khoảng ba ngày mới từ từ tỉnh lại, nhìn khung cảnh lạ lãm, mất một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, ý thức được mình đã gặp chuyện gì.
Ông ta muốn ngồi dậy, không ngờ cửa phòng lại mở ra, Quý Thiên Kim đang bước vào.
“Thiên Kim…” Đôi môi khô nứt của ông ta khó nhọc gọi tên bà.
Quý Thiên Kim vẫn thấy hơi khó xử khi nghe những lời này.
Hai người họ đã đấu đến bây giờ, bà ta đã quên mất phải làm sao để nói chuyện bình thường với ông ta.
“Không chết đúng không? Mau tính toán tiền thuốc men đi, ông nợ tôi không ít tiền đâu”
“Là bà… Đã cứu tôi à?” Ông ta nhớ rõ sau khi mình rời khỏi trụ sở, đồng nghiệp lúc trước đã đến đưa mình đi.
Đối phương muốn đưa ông ta đến bệnh viện nhưng ông ta cứ khăng khăng muốn đến đây.
Người đó không lay chuyển được ông ta, đành phải đưa ông ta qua đây.
Ông ta cho rằng bản thân sống không lâu nữa cho nên trước lúc nhắm mắt xuôi tay muốn được nhìn thấy bà một lần, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện.
“Là anh trai tôi đưa ông vào đây, bác sĩ cho ông dùng thuốc, có liên quan gì đến tôi đâu”
“Không có sự đồng ý của bà, bọn họ sao dám làm thế?
Nước này… là cho tôi sao?” Ông ta vừa mới tỉnh lại, môi khô khốc, thấy bà ta đang bưng cốc nước, nhịn không được hỏi thử.