Chương 494
Đây đúng là lưu manh mà.
Nhưng khuôn mặt anh trầm lặng, đôi mắt phượng nheo lại giận dữ, bên trong tựa như mặt biển ban đêm, từng cơn dữ dội.
Anh nhìn cô một cách nham hiểm, như một con sư từ nhìn trúng con mồi yêu thích của mình. “Anh… anh đừng có mà làm loạn, đây là trường uỷ em nói, ra khỏi trường thì đi đâu làm cũng học.” được?”
Làm…
Từ này đúng là khiến cho người khác cảm thấy xấu hổ. “Cổ Thành Trung, anh không phải bẻ ý của em Anh buông em ra, em kêu người đấy! “Chuyện này không do em quyết.” Nói xong, anh lại hòn có một cách dữ dội một lần nữa.
Cô cố gắng thoát ra, cô vừa giảm vào giày anh lại có can vào lưỡi anh, trong miệng có giờ toàn là vị máu tưới ngọt nồng, nhưng có vẻ anh chẳng hề cảm thấy dau.
Nụ hôn này…lâu thật lâu, cuối cùng vì cô không thể thờ ra hơi nữa nên anh mới buông cô ra trong tiếc nuổi.
Đôi mắt anh sâu thẳm, như thể nếu có lật sự trầm mặc đó bên trong sẽ lộ ra tia sáng mà cô chẳng thể hiểu nổi.
Giọng anh khàn đục lạ thường. “Hứa Trúc Linh, là anh đã quá chiều em nên em mới cả gan làm xăng như vậy hả, Em không nghe lời, anh sẽ dùng cách của anh khiến em ngoan ngoãn nghe lời.”
“Cách cách gi?”
“Hôn em, muốn em, ăn em một cách sạch sẽ.”
“Anh đồ lưu manh
Hứa Trúc Linh giận đến run người, nước mắt cử thể tuôn ra. “Sao lại nói em cả gan làm xắng, anh chơi trò mất tích, anh còn có lương tâm không. Anh không phải đi cho nào khác mà là đến London, Em đã cố gắng không quan tâm tới anh, nhưng em không thể làm được. Máy ngày nay, em phải ngủ trên chiếc giường lạnh lẽo, anh có biết em sợ hãi đến nhường nào không? Em gặp phải biết bao nhiều chuyện, muốn tâm sự với anh biết bao, nhưng gọi điện anh lại luôn tắt máy. “Em không nên nhập nhằng với anh lâu như vậy, sớm ý thức được khoảng cách giữa anh và em, sau đó chạy thật xa, thì bây giờ em cũng không phải đau khổ như vậy. Mẹ kiếp!
Cô đau khổ gục xuống, nước mắt cứ từng giọt uất ức tuồn rơi, ướt hết cả vạt áo.
Một Cổ Thành Trung mạnh mẽ kiên cường khi nãy trong giây phút cô rơi lệ liền mềm lòng, vứt bỏ lớp áo giáp bên ngoài, đầu hàng cô.
Anh ôm cô vào lòng, cô ra sức vùng ra nhưng anh quyết không buông tay.
Anh ôm cô thật chặt, hạ giọng nói: “Hứa Trúc Linh, rốt cuộc anh phải giữ em như thế nào mới được?”
“Anh muốn nhẫn tâm với em một chút, mạnh mẽ một chút, muốn mọi chuyện đều phải theo ý anh. Có Thành Trung anh từ lúc nào lại bị cô gái nhỏ như em dắt mũi rồi? Nhưng nhưng anh vẫn chưa kiên trì được máy phút liên bại dưới tay an “Nếu khoảng cách giữa anh với em là trời với đất, anh sẽ cố gắng hết sức để bù đắp, em không cần phải khiến bản thân mệt mỏi như vậy, em chỉ cần là chính em thôi. Dáng vẻ của chính em rất tốt, em không phải so sánh với ai cả. Bởi trong lòng anh, chẳng ai có thể so sánh được với em.”
“Cổ Thành Trung thật ra em luôn hiểu một điều, nếu em mạnh mẽ hơn, có quyền thì sẽ vô cùng tốt đối với anh. Bây giờ cuối cùng em đã hiểu, tại sao những nhà quyền thể lại cần một người vợ môn đăng hộ đối, bởi lẽ chỉ có người vợ như vậy mới không liên lụy tới chồng”
“Mặc dù mẹ nuôi lúc trước cũng không có gì nhưng giờ bà ấy là một ngôi sao sáng, viên ngọc của quốc tế. Bà ấy là phu nhân nhà họ Ngôn, cũng chính là chính mình. Nhưng em…em chỉ đứng dưới tên tuổi của anh, em không phải là em nữa.”
“Là em vô dụng…”
“Anh xin lỗi.”
Lời của Hứa Trúc Linh vẫn chưa nói hết, bên tai nghe thấy ba tiếng nói của anh,
Ba từ ấy rất nặng nề như một hòn đã đè nặng vào tim.
Trái tim có run lên, nước mắt cùng tuôn trào mãnh liệt. “Là anh không tốt, nếu có thể, anh mong anh không phải là Cổ Thành Trung, anh cũng muốn là một người bình thường, cũng em sống hạnh phúc suốt cuộc đời. Thấy em vất và từng bước đi lên, anh còn khó chịu hơn em. “Hứa Trúc Linh…anh từ bỏ, anh quyết định từ bỏ. “Anh…anh muốn từ bỏ em, đúng không? Vậy chúng ta hẹn không ngày gặp lại… “Không, anh từ bỏ tất cả, anh sẽ đến thế giới của em. Chúng ta có thể đến một nơi khác, không ai biết chúng ta cà rồi sống một cuộc sống bình dị. Không báo thù nữa, không cần nhà họ Cổ, không cần tập đoàn J.C nữa, anh chỉ cần em.”
Nói xong, anh ôm cô chặt hơn, như thể lấy hết sức binh sinh nắm lấy một viên ngọc quý
Lời này đã khiến trái tim Hứa Trúc Linh run lên, khiến cô nhất thời không kịp phản ứng lại.
Anh từ bỏ tất cả…
Anh đến thế giới của em…
Anh chỉ cần em Những lời này quý hơn cả vàng bạc, đề năng trong có khiến có không thở được.
Anh anh nói gì?”
Rất lâu sau đó cô mới tìm lại tiếng nói của mình. “Anh biết, thật ra bao năm nay ý nghĩa cuộc sống của anh là báo thù cho anh hai. Thanh Hoàn đã sớm từ bỏ rồi, anh cho rằng vì cô ấy có con nên đã đã trở nên cầu an nhàn hơn. Bây giờ anh đã hiểu, là cô ấy quá mệt mỏi. Cô ấy rất yêu anh hai nhưng lại chuyện quan trọng hơn đó là nuôi dưỡng chăm sóc An Nhiên vô tư trường thành.”
“Anh lúc đó không hề có vướng bận gì cả, bởi vì mạng của anh là anh hai cứu, anh chỉ muốn đòi lại công bằng cho anh hai. Nhưng bây giờ, cuộc sống của anh lại có ý nghĩa khác, em muốn sống cho em, sống cho anh. Anh hai đã cứu anh, cũng muốn anh sống tốt. Nhưng rời xa em, anh sợ bản thân sẽ quay lại địa ngục, lại biến thành kẻ người không ra người ma không ra ma.”
“Hứa Trúc Linh, người ta một khi đã nắm được mật ngọt sẽ mãi không nếm lại được trải đẳng.”
“Em cho anh một hũ mật ong rồi ngay lập tức tại bắt anh hoàng liên (vị thuốc đẳng) anh ăn không nổi.”
“Anh chẳng cần thứ gì cả, anh chỉ cần em.