Chương 2437
Diên đến gõ cửa, Hứa Trúc Linh rất vui khi biết rằng anh ta đã đến đây, Cố Thành Trung ngay lập tức dặn dò nhà bếp chuẩn bị một ít đồ ăn và rượu để nhắm vào ban đêm.
Ngay lúc này, khi bọn họ nhìn thấy trên tay Risa đang bồng một đứa trẻ thì cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Các người có con lúc nào vậy?”Gố Thành Trung nhíu mày hỏi.
Hứa Trúc Linh hiếu kỳ nhìn vê phía anh ta, nếu như anh ta muốn có con thì không phải phải mang thai tận 10 tháng sao?
Risa đến gần hơn, cô có thể nhìn thấy đứa trẻ, thoạt nhìn thì ngay lập tức có cảm giác rất thân thiết.
Risa bảo cô đến bế đứa trẻ, cô ngay lập tức cẩn thận từng li từng tí mà ôm lấy nó.
Đứa trẻ vẫn còn đang ngủ, trong miệng vẫn còn ngậm mút núm vú cao Su.
“Gô bé… cô bé thật dễ thương…”
Trái tim của Hứa Trúc Linh ngay lập tức trở nên mềm mại: “Đứa trẻ này bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tuổi của cô bé ngang ngửa với Tiểu Hy nhà cô.”
“Không đúng, hai người có con từ khi nào vậy?”
Hứa Trúc Linh chưa bao giờ nghĩ răng đứa trẻ này sẽ là con của cô, từ lâu cô đã chấp nhận sự thật rằng đứa con trai vừa lọt lòng của cô đã qua đời, cho dù khi nhìn cô bé cô cảm thấy có cảm giác thân thuộc nhưng cũng không hề nghĩ đến điều gì khác.
“Đứa trẻ này… là của hai người.”
“Cậu… cậu đang nói đùa cái gì vậy?”
Hứa Trúc Linh trừng to hai mắt mà nhìn anh ta, cơ thể hơi chút run rẩy.
Cố Thành Trung cũng hung hăng cau mày, phản ứng đầu tiên là túm lấy cổ áo Diên: “Cậu đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?”
“Đứa trẻ này… quả thực là của hai người.” Diên siết chặt năm tay, lấy hết can đảm để nhìn vào mắt họ, nói ra từng lời từng chữ: “Cô không hề sinh ra đứa con trai nào cả, đứa con mà cô sinh ra là Cythia. Bác sĩ đã được Lucia tìm thấy trước, vì vậy ngay từ khi vừa mới sinh ra, trong khi Hứa Trúc Linh đang bất tỉnh trong cơn hôn mê vì đau đớn, cô ta đã lén đánh tráo đứa trẻ.”
“Lucia muốn giữ lại đứa trẻ để làm vũ khí đe dọa hai người trong tương lai, nhưng đã bị tôi tìm thấy, vậy nên… đứa trẻ này đã ở bên cạnh tôi.”
“Cậu tìm thấy đứa trẻ lúc nào? Lucia _ đã chết được một năm, vậy cậu tìm thấy đứa trẻ vào lúc nào chứ?”
Tâm trạng của Hứa Trúc Linh có chút kích động, nếu không phải bởi vì đang phải ôm đứa trẻ, thì cô thật sự muốn bước tới mà nắm lấy quần áo của anh ta.
Lucia đã chết được một năm rồi, vậy đứa trẻ chắc chắn không thể được tìm thấy trong khoảng thời gian gần đây.
Vậy điều này có nghĩa là, anh ta đã lén lút giấu đứa trẻ trong vòng một năm!
Đây là cái khái niệm gì vậy chứ!
“Trước khi chết Lucia đã tiết lộ bí mật, mưu đó khiến tôi thả cô ta đi, nhưng tôi đã không.”
“Vì vậy… ngày Lucia chết cậu đã biết được sự thật rằng con tôi chưa chết, nhưng cậu lại không nói bất cứ điều gì, cậu rời khỏi Đà Nẵng, sau đó tìm được con gái tôi và lén lút nuôi cô bé lớn lên, có phải không?”
Trong chốc lát hai mắt của Hứa Trúc Linh trở nên ửng hồng.
“Tôi xin lỗi…”
Diên cụp mắt xuống và nói một cách đây áy náy. “Tôi xin lỗi? Xin lỗi có được gì nữa không? Gậu có biết răng cậu làm như vậy là giống như cướp của không, cậu đây là đang phạm pháp?