Chương 1012
Hứa Trúc Linh trực tiếp ném chiếc gương trên bàn qua, vốn dĩ hôm nay muốn đi học lớp trang điểm cũng bị cô ta quấy nhiễu.
Tấm gương rơi xuống trên mặt đất, chia năm xẻ bảy, vừa lúc ở dưới chân Lucia.
Lucia nhìn thấy mảnh vỡ bên trong mình, vô số mảnh, khuôn mặt vặn vẹo.
Cô ta bị giật nảy mình, lập tức lui lại một bước.
Hứa Trúc Linh đứng dậy, tỏ vẻ không quan trọng, lạnh nhạt duỗi cái lưng mỏi nói: “Tôi không rảnh để chơi với cô, cô đã đạt được mục đích rồi thì mau cút đi, chỉ cần nhìn cô tôi đã thấy chướng mắt rồi.”
“Ài, thật ra trước kia tôi rất khó chịu khi nhìn thấy cô, nhưng tôi được giáo dục là không được nói lời thô tục, dù sao làm người là phải cư xử văn minh. Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn có gì nói đó với cô, văn minh lịch sự với cô chỉ giống như đàn gảy tai trâu mà thôi!”
“Cô… Hứa Trúc Linh, cô đừng có mà kiêu ngạo! Cô chờ đó cho tôi xem”
Lucia tức giận đến mức phát điên, nhất thời không khống chế được, lập tức vớ lấy mấy cái chai và lon bên cạnh rồi đập tới.
Nào là kem nền dạng lỏng, tinh chất sữa… khối lượng khá lớn, đánh vào đầu chắc chắn không phải chuyện đùa.
Nếu không phải cô kịp thời né thì đã bị đánh trúng.
Rõ ràng Lucia đang chó cùng rứt giậu, sử dụng bất kỳ thủ đoạn đê hèn nào.
Hứa Trúc Linh né tránh nói: “Đừng tưởng rằng cô là vương phi thì tôi không dám làm gì cô, tôi cũng sẽ ném chết c Cô định ném lại, nhưng không ngờ Cố Thành Trung lại xuất hiện.
Anh siết chặt cổ tay Lucia thật mạnh, khiến cô ta đau đớn.
Khuôn mặt cô ta lập tức nhăn lại, hết sức vặn vẹo vì đau.
“Cố Thành Trung… anh..”
“Lucia, cô bắt nạt vợ tôi ở trước mặt tôi là đang cảm thấy nhà họ Cố chúng tôi không có ai sao?”
“Dù bây giờ cô là vương phi của một nước, nhưng đánh người trắng trợn thế này cũng không nên đâu? Xem ra vua Charles đang bận việc.
chính phủ, vô tâm không có ý định giáo dục vợ nên đã đưa cô đến đây để tôi giáo dục đúng không?”
Câu cuối cùng nhấn mạnh giọng điệu trầm trọng hơn, đồng thời cũng mang theo sự thù địch của cái chết.
Anh đột nhiên xô cô ta ra, bãi cỏ hơi nhấp nhô, cô ta đang đi giày cao gót mười phân, không chống đỡ nổi ngã xuống đất một cái, hết sức.
chật vậ Giúp việc vội vàng chạy tới, đỡ người dậy và nói: “Anh thật to gan, dám bất kính với vương phi.”
“Người đâu, trói hai cô giúp việc này lại rồi tát cho hai phát, tôi không đánh phụ nữ, nhưng không có nghĩa là tôi không tức giận, tôi đẩy vương phi của các người, các người có thể thấy rõ, cô ta đã đánh vợ tôi bằng những chai lọ này, mắt của các người bị mù sao?Xem ra mắt của các người cũng không được tốt, có muốn khoét hết ra để các người nhìn rõ mọi thứ không?” Cố Thành Trung hung dữ nói.
Hứa Trúc Linh nghe nói như thế, cả người đều cảm thấy rét lạnh chứ đừng nói là kia hai giúp việc run lẩy bẩy kia.
Cô hiếm thấy Cố Thành Trung tức giận đến mức như vậy, lập tức đi tới trước mặt anh, nắm lấy bàn tay to lớn của anh.
Anh cảm nhận thấy hơi ấm, sự thù địch trên toàn thân đột nhiên giảm bớt rồi biến mất trong tích tắc không còn lại gì.
Cô lập tức mở miệng nói: “Tát hai cái là được rồi, con gái có khuôn mặt là quan trọng nhất, còn đôi mắt thì cứ giữ lại đi, những gì anh ấy vừa nói chỉ là nói bừa thôi.”
Sau đó, cô nhanh chóng xua tay để mọi người đi xuống, nếu không Cố Thành Trung nhìn thấy lại mất lý trí.
Dáng vẻ độc ác đáng sợ như vậy của anh khiến ngay cả cô cũng không đỡ nổi.