Chương 906
“Ngôn Phúc Lâm… những thứ con có bây giờ đều là do bố cho con đấy! Nếu để đứa bé kia sinh ra, dĩ nhiên Ngôn Minh Phúc sẽ thiên vị con ruột của mình hơn. Bây giờ con đã ngồi vững trong tập đoàn Phát Đạt rồi, con nên cảm ơn bố đấy. Bố con chúng ta là người chiến thắng đấy”
“Bố con?” Ngôn Phúc Lâm như thể đang nghe một câu chuyện cười vậy.
“Tôi có quan hệ gì với ông à, đơn Diên chỉ là chảy cùng một dòng máu thôi chứ gì?”
Ngôn Phúc Lâm lấy con dao găm ra và cắt xuyên qua lòng bàn tay mình, để máu đỏ bừng chảy trên khuôn mặt ghê tởm của ông ta: “Ông có biết tại sao cả đêm không ngủ được không? Bởi vì trên người tôi chảy dòng máu của ông đấy, tôi cảm thấy rất ghê tởm. Tôi nóng lòng muốn lột da lóc xương hút hết máu ra đấy, tôi cảm thấy rất nhục nhã vì là con của ông đấy. Nếu không phải trách nhiệm đang đè lên vai tôi, Phát Đạt cần tôi, ngày giỗ của bố mẹ vẫn cần có người chăm lo, tôi thật sự muốn đi theo bố mẹ rời khỏi nơi ghê tởm này đấy”
“Ông đã là bố của tôi, vậy thì để tôi kết thúc mọi chuyện, tự tay tôi sẽ tiễn ông lên đường”
“Con… con muốn giết bố sao?”
“Đúng vậy! Ông độc ác như vậy mà trời vẫn chưa trừng phạt, vậy thì tôi sợ cái gì chứ? Đã đến lúc kết thúc rồi!”
Ngôn Phúc Lâm nhắm mắt lại, dùng con dao găm chém ngang cổ ông ta, anh ta cảm thấy dòng máu nóng đang phun trên tay mình.
Ngôn Minh Hi mở to mắt, còn muốn nói gì đó nhưng không còn chút sức lực nào để nói.
Ngôn Phúc Lâm xoay người, không nhìn bộ dạng kinh khủng của ông ta mà bình tĩnh lau vết máu trên tay, sau đó vứt khăn giấy vào thùng rác.
“Xử lý”
Anh ta ra lệnh với thuộc hạ bằng một giọng lạnh lùng.
“Cậu chủ, tay của cậ Người thuộc hạ sợ hãi hỏi.
“Cứ để nó chảy” Ngôn Phúc Lâm đi ra khỏi hầm, đang đi chuẩn bị cho tang lễ, nhưng trên đường lại gặp Hứa Trúc Linh…
Hứa Trúc Linh cau mày khi cô nhìn thấy bàn tay đẫm máu của anh ta.
Lập tức bước tới mở lòng bàn tay ra kiểm tra.
‘Vết thương rất dài và sâu, xem ra vết thương đã tới gân mạch rồi, nhưng anh ta vẫn không xử lý, cứ nhưu vậy bình tĩnh mà đi.
“Anh bị thương rồi, mau tìm bác sĩ..”
Chưa kịp nói hết lời, Ngôn Phúc Lâm đã rút tay về đặt ở sau lưng: “Không sao đâu, bố qua đời còn rất nhiều việc cần anh phải lo, anh muốn đi làm”
“Anh cứ như vậy mà đi sao? Không được, không đi bệnh viện thì mời bác sĩ qua. Anh mang bàn tay đầy máu đến linh đường, anh nghĩ bọn họ ở trên trời có thể yên lòng sao?”
Nhắc tới vợ chồng Ngôn Minh Phúc, sắc mặt củThiện Ngôn Phúc Lâm dịu đi đôi chút.
Cô đưa anh ta về phòng, gọi điện đến bệnh viện, rồi tìm hộp thuốc để khử trùng.
Việc cấp bách bây giờ là cầm máu.
Cô liên tục khử trùng bằng tăm bông, thấy vết hở lớn trong lòng bàn tay anh ta, dù có lành lại cũng sẽ để lại sẹo.
Sau này chắc chắn sẽ rất khó nhìn.
Cô đang chăm chú làm việc, không ngờ bên tai lại có một giọng nói khàn khàn đau khổ vang lên.
“Anh đã giết ông ta”
Trái tim Hứa Trúc Linh run lên dữ dội khi cô nghe thấy điều này.
Bàn tay không khống chế được nên đã đè nặng bông gạc lên vết thương.
Còn anh ta thì giống như không cảm nhận được đau đớn, khuôn mặt vẫn vô cảm, đôi mắt phẳng lặng không hề có một gợn sóng.