Chương 1481
Hắc Ảnh cúp điện thoại, thở hắt ra một hơi rồi bỏ điện thoại sang một bên.
“Phụ nữ, đúng là dễ bị lười.”
Anh ta nhịn không được cảm khái, ý cười dào dạt nhìn Phó Minh Tước.
Phó Minh Tước chế nhạo nói: “Tôi thực sự đã đánh giá thấp anh. Ngay cả Hứa Trúc Linh cũng bị anh chơi đùa như vậy. Xem ra anh đã bỏ không ít công sức, mới có thể bắt chước theo một người khác giống như đúc như vậy.
“Anh cả đừng vội khen tôi, tôi chỉ muốn biết anh đến tìm tôi là muốn làm gì vậy? Anh cả gần đây vẫn luôn trốn tránh bố nuôi, có phải là đã làm chuyện khuất tất?”
“Tôi chỉ ở đây để cảnh cáo anh mà thôi. Tôi không quan tâm anh đối xử với người nhà họ Gố như thế nào, nhưng Hứa Trúc Linh, anh đừng động vào cô ấy. Cô ấy là em gái vợ tôi, là người mà trước khi mất vợ tôi không yên tâm nhất, nếu anh dám động vào cô ấy, tôi sẽ khiến anh phải trả cái trá thê thảm nhất.”
Phó Minh Tước từng chữ một lạnh lùng nói.
“Anh cả, anh nghĩ bây giờ anh có thể uy hiếp được tôi sao? Hắc đạo không còn là thế lực của anh, trong tay anh còn có cái gì? Đừng tưởng rằng Minh Diệp ở nhà họ Lý, anh một thân một mình, không có gì phải bận tâm, liền không cần cố ky điều gì. Bây giờ anh không có quyên thương lượng với tôi!”
(Hắc đạo: xã hội đen) “Ồ, vậy sao?”
Phó Minh Tước sờ cằm, phát ra âm thanh vui đùa.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng ầm lớn, cửa sổ lớn kiểu Pháp đột nhiên vỡ tan.
Trái tim Hắc Ảnh run lên, cảm thấy một cơn đau nhói trên má, sau đó cảm thấy chất lỏng ấm áp đang không ngừng chảy xuống.
Anh ta liếc nhìn ra cửa sổ đã bị vỡ tan mảnh kính rơi vãi khắp sàn.
.. Khương Anh Tùng nghe thấy tiếng động liền đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh này thì vô cùng sửng sốt.
“Ngài…
“Gọi người đến sửa đi, anh cả, đi đến chỗ khác nói chuyện tiếp.”
“Không, tôi không có gì để nói với anh, Cố Thành Trung.” Anh ta đặc biệt nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.
Anh ta sải bước tiến lên phía trước, đến trước mặt Hắc Ảnh, nhẹ nhàng giúp anh ta lau đi vết máu trên mặt.
Bọn họ dựa vào rất gần, anh ta cố ý hạ thấp giọng nói, dùng âm lượng mà chỉ hai người nghe được nói: “Tôi quả thật chỉ có một mình, không có thế lực.
Hiện tại tôi không cần dựa vào ai, tôi chỉ muốn canh giữ tro cốt của vợ mình, đưa cô ấy đi khắp chân trời góc bể. Nhưng anh đừng bao giờ đánh chủ ý lên người Hứa Trúc Linh, đừng để tôi phải vội vã trở về từ nước ngoài.”
“ Đừng quên, tôi vẫn là sát thủ hạng S trong danh sách tiền thưởng. Anh có thích bị bắn bể đầu bằng súng bắn tỉa không? Nếu anh không muối, tôi khuyên bạn nên kiềm chế bản thân một chút.”
“Tôi rất tò mò, anh đã cài bom vào lúc nào?”
“Đêm hôm qua, từ sân thượng đi xuống, phong cảnh rất đẹp.”
“Còn bom nào khác không?”
“Có thể ở trong phòng họp, có thể ở đây?”
Anh ta một tay chỉ vào vị trí trái tim của Hắc Ảnh: “Cẩn thận, đừng nghịch lửa tự thiêu.”