Chương 2399
“Nói ra nghe xem.” Quý Thiên kim nhìn thấy thái độ cương quyết của anh †a, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc cho nên bà tò mò rằng anh ta sẽ giải quyết như thế nào.
“Tôi biết giữa tôi và cô ấy có rất là nhiều trở ngại, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là không từ bỏ, dù trời có sập xuống đi nữa thì tôi cũng muốn ở bên cạnh cô ấy. Dì Quý chắc hẳn phải biết được sự kiên trì của tôi, lúc đầu có bao nhiêu người theo đuổi Trúc Linh như vậy tôi cũng chưa bao giờ từ bỏ, huống hồ chỉ bây giờ là Nikkeikawa Risa”.
“Lý do bây giờ tôi từ bỏ theo đuổi Trúc Linh là bởi vì tôi biết Cố Thành Trung tốt hơn tôi, cô ấy sẽ rất hạnh phúc. Vì vậy tới bây giờ tôi cũng hiểu được, nếu Risa không có tôi, cô ấy sẽ không thế hạnh phúc được, tôi cũng không thế trơ mắt nhìn Lisa chịu khổ”.
“Vậy bây giờ cậu dự định lấy cái gì để làm sính lễ để cưới Lisa?”
“Vị trí nữ chủ nhân Kettering của tôi, chỉ cần là thứ của tôi có, đều là của cô ấy”. “Được, lời nói này tôi đã ghi nhớ rồi, cô bé Lisa này không cha không mẹ, sau này chỉ cần bị cậu ức hiếp, tôi sẽ thay thế cô ấy ra mặt đó. Cậu cũng không cần ghét bỏ tôi vì tôi quản việc không đâu, những cô gái từ nhà họ Quý gả đi lấy chồng đều phải luôn vui vẻ, nếu không thì Quý Thiên Kim tôi không thể bỏ qua cho lũ khốn các người đâu.”
“Vậy.. vậy bây giờ tôi có thể đi vào đón cô dâu được chưa?”
Diên năm chặt tay lại, có chút hồi hộp.
Anh ấy chưa từng kết hôn bao giờ, đây là lần đầu tiên, mặc dù nói là chưa thật sự chính thức, phong tục cũng không giống với phương Tây, nhưng anh †a vẫn hồi hộp.
“Đi vào trong đi”.
Quý Thiên Kim mỉm cười ra lệnh mở cửa, mà Phó Minh Diệp cũng kiếm được rất nhiều tiền.
Nhưng vừa bước vào cửa ba người đều trở nên khờ người, ba cô dâu ngồi cùng nhau, cùng đeo khăn trùm đầu, dáng người cũng khống nhau, thật sự không phân biệt được ai là ai.
Cả ba người họ đều không mập, đâu cũng chênh lệch một chút, nhưng mà hiện tại cũng không biết họ đã mưu tính như thế nào mà xem chiều cao cũng giống nhau.
“Chọn đi, nếu chọn sai thì không cưới được rồi.”
Quý Thiên Kim vừa cười vừa nói.
Ai mà có thể ngờ tới, sau khi vượt qua bao nhiêu khó khăn, phát bao lì xì, so tài võ thuật với người khác, cũng ăn nói nhỏ nhẹ thề thốt.
Vậy mà vừa bước vào cửa, thậm chí còn chưa được nhìn thấy mặt cô dâu.
Ôn Mạc Ngôn đẩy kính lên, khuôn mặt lãnh đạm nói: “Để tôi trước”.
“Đi cùng nhau đi”.
Cố Thành Trung lên tiếng.
Ba người nhìn nhau, đứng lệch mặt trước mặt các cô dâu.
“Ba người chọn xong rồi chứ?”
“Ừa, có thế mở khăn được chưa?”
Ôn Mạc Ngôn gật đầu nói: “Bạch Minh Châu là người có tính tình hấp tấp, tôi vừa bước vào cửa cô ấy liền run chân rồi, không có một chút xíu dáng vẻ thục nữ nào”.
“Hả? Câu nói này của anh là có ý gì?
Chán ghét tôi rồi hả? Đều chuẩn bị kết hôn lần thứ hai rồi mà anh còn nói mấy lời như vậy hả?”
Bạch Minh Châu vén khăn trùm đầu lên trừng mắt nhìn anh ta.