Cuộc điện thoại này là do anh ta chủ động gọi cho Cố Thành Trung.
“Đúng vậy, không sai, vợ của anh đang ở chỗ của tôi. Đừng căng thắng thế, cũng đừng lãng phí công sức đi tìm tôi làm gì, khoảng tâm hai tiếng đồng hồ nữa tôi sẽ tự giác đưa vợ anh trở về.
Động tác của anh yên tính một chút cho tôi, tôi không muốn làm cho sự việc trở nên quá ầm ï đâu nên anh đừng có nháo nhào lên ở Đà Nẵng, nếu không thì anh thực sự sẽ không được gặp vợ anh nữa đâu.
“Tôi không thích nói chuyện với anh, cút được bao xa thì cút đi cho tôi, sau hai giờ đồng hồ nữa tôi nhất định sẽ đưa cô †a nguyên vẹn trở về nhà hàng.”
Nói xong liền nóng nảy cúp điện thoại luôn.
Sau đó anh ta liền hung hăng nhìn Hứa Trúc Linh đe dọa, ý tứ rất rõ ràng, tức là nếu như cô không thể dỗ dành Châu Vũ trở nên vui vẻ thì những ngày tháng sau này của cô cũng sẽ không được thoải mái.
“Nói chuyện vui vẻ.”
Nói rồi liền quay người rời đi.
Tất cả mọi việc anh ta làm ở Đà Nẵng đều là bí mật thực hiện, anh ta không muốn để cho Phó Minh Nam biết được hành động của mình.
Thật ra Hắc Ảnh cũng không nhất thiết phải đề phòng Phó Minh Nam, nhưng… anh ta cảm thấy chuyện lần này nhất định phải giấu giếm cẩn thận một chút.
Anh ta thì không sao cả nhưng chỉ sợ Phó Minh Nam sẽ động chạm đến Châu Vũ mà thôi.
Cửa phòng được đóng lại, Hứa Trúc Linh ngồi trên ghế khóc không được mà cười cũng chẳng xong, còn Châu Vũ thì liên tục xin lỗi cô.
“Chị Trúc Linh… em, em xin lỗi chị, lúc anh ta bắt chị tới đây có làm chị bị thương không?”
“Anh ta không làm chị bị thương.”
Hứa Trúc Linh lắc đầu, cô nhớ lại dáng vẻ hung hăng dữ tợn của Hắc Ảnh lúc anh ta đứng chặn cô ở trước cửa, không nói một lời nào đã xông tới bịt miệng cô lại. : Lúc đó cô còn tưởng rằng mình xong đời rồi nhưng không ngờ rằng anh ta bắt cô lại chỉ để đưa cô đến đây nói chuyện với Châu Vũ.
“Châu Vũ, sao em lại ngốc thế? Nếu như em đã lấy được thuốc giải thì tại sao lại không tự uống? Em đưa thuốc giải cho chị rồi, còn em thì phải làm sao?” Cô quay sang nói đến vấn đề chính.
“Em không sao…”
“Gái gì gọi là em không sao chứ?”
“Chị Trúc Linh, chị vì em nên mới bị trúng độc, nếu như chị chết rồi thì cả đời này em cũng không thể yên lòng sống tiếp được. Chị đã kết hôn rồi, có chồng cũng có cả con nữa, còn em thì không có gì cả, nếu nhất định phải chết thì người đó cũng nên là em mới phải.”
“Mạng sống của mỗi người đều là vô giá, không thể so sánh với nhau được. Nếu như em còn sống thì chắc chắn trong tương lai cũng sẽ có những thứ như vậy, em quá kích động rồi đó.
Hắc Ảnh có thuốc giải không?”
“Có ạ… Cho nên chị đừng tự trách mình nữa, chị nhìn anh ta xem… chẳng phải anh ta cũng rất thương em đó sao?”
Châu Vũ sợ Hứa Trúc Linh sẽ buồn bã nên vội vàng tìm cách nói dối cô.
Hứa Trúc Linh nghĩ một hồi thấy cũng đúng, quả thực là Hắc Ảnh rất để ý đến Châu Vũ, nếu không cũng sẽ không đặc biệt bắt cóc cô mang tới đây chỉ vì muốn tìm người nói chuyện với cô ấy.