Chương 1287
“Rõ ràng đối phương có chuẩn bị mà đến, lẩn tránh vô cùng bí mật, anh tìm mười hai ngày đã muốn từ bỏ? Anh khiển trách Khương Anh Tùng làm gì? Anh là chồng, người thất trách không phải là anh à?”
Gô ấy giơ tay chỉ vào chóp mũi của Cố Thành Trung, vô cùng tức giận.
Cô ấy vừa tới cửa, đang muốn hỏi chuyện của Hứa Trúc Linh, không ngờ lại nhận được điện thoại của Khương Anh Tùng.
Đuổi việc Khương Anh Tùng, nói anh ta không làm được việc thì thôi đi, lại còn từ bỏ việc tìm kiếm?
Cố Thành Trung nghe vậy bèn ra sức nhíu mày, lạnh lùng nhìn cô ấy: “Ngọc Vy, em đang nói chuyện với ai? Anh là anh của em, em nói chuyện với anh mình như thế hả?”
“Cố Thành Trung, bà đây hỏi anh, anh còn tìm Trúc Linh nữa không?”
“Không tìm, vốn không thể tìm được, sao phải lãng phí thời gian”
“Anh điên rồi!”
Cố Ngọc Vy tức giận đến nỗi ném cả điện thoại, để anh nhẹ nhàng tránh được, điện thoại nện vào trên tường rồi rơi xuống nát tan tành.
Cái này nếu như nện vào người thì chẳng toi à?
“Anh không điên, anh rất tỉnh táo. Mất tích mười hai ngày, chuyện nên xảy ra cũng đã xảy ra. Hoặc là chết rồi, hoặc là không còn trong trắng, tìm tiếp còn có ý nghĩa không?”
Anh nói ra từng chữ, lạnh lùng nói.
“Anh…
Cố Ngọc Vy trừng to mắt, thực sự không thể tin nổi lời này được nói ra từ trong miệng anh.
Đây còn là Cố Thành Trung ư?
Ngày xưa chiều vợ không chừng mực, hôm nay lại tuyệt tình như thế?
Cô ấy đang tức đến nỗi nói không ra lời, không ngờ Tạ Quế Anh lại bưng nước đi vào.
Cố Ngọc Vy nhìn thấy tách trà nóng kia, trực tiếp bưng lên, muốn giội vào trên người Cố Thành Trung, không ngờ Tạ Quế Anh phát hiện trước một bước, lại còn bước nhanh đến cản lại.
“A!”
“…”
Tiếng hít khí lạnh.
Nguyên một tách trà nóng tất cả đều giội lên lưng Tạ Quế Anh.
Mà cả người cô ta cũng ngã nhào vào trên người Cố Thành Trung, vẻ mặt đau đớn vặn vẹo, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Cố Ngọc Vy sửng sốt một lát, vốn định xin lỗi nhưng còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Cố Thành Trung đã lớn tiếng trách mắng cô ấy.
“Cố Ngọc Vy, em làm gì vậy!”
“Em… em cũng không ngờ cô ấy sẽ nhào tới, em… xin lỗi…”
“Bác sĩ Quế Anh, cô sao rồi?”
“Đau… đau quá…”
Tạ Quế Anh đau đớn đáng thương mà nói.
Cố Thành Trung cố nén sự chán ghét ở đáy lòng, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, trực tiếp ôm ngang cô ta lên sau đó xông về hướng phòng ngủ của mình.
Tiếp đó là gọi bác sĩ, Cố Ngọc Vy chỉ vào bản thân mình, bày tỏ cô ấy chính là bác sĩ, có thể xử lý vết thương do bỏng nho nhỏ này, nhưng mà lại bị Cố Thành Trung từ chối.
“Cố Ngọc Vy, em càn rỡ quá rồi! Bác sĩ Quế Anh là ân nhân cứu mạng của mẹ, nhà họ Cố chúng ta nợ cô ấy rất nhiều, sao em có thể hành xử như vậy!”
“Em… em không cố ý, sao em biết được…