Chương 1813
“Nghiêm trọng… thế sao?”
“Nghiêm trọng đến mức nội tiết tố mất cân bằng, kích thích tố của đàn ông bùng nổi! Đầy bực bội, lửa giận tích tụ. Ở nhà không giải quyết được chỉ có thể phát tiết ở tập đoàn.”
“Lỗi trong công việc thì chúng tôi biết nhưng… Măng ác lắm, trừng mắt một cái cũng có thể dọa mất nửa cái mạng người. Tôi tuy đã mua bảo hiểm rồi nhưng vấn sợ chết lắm!”
Mấy ông già nơm nớp lo sợ nói, lễ phép với Hứa Trúc Linh.
Tập đoàn có yên bình hay không là do cô cả.
Hứa Trúc Linh hơi dở khóc dở cười, bất đắc dĩ gật đầu, hứa hẹn là mình sẽ chăm đến hơn, ngăn cản dã thú.
Giờ Diệu Miêu chắc đi theo Phó Thanh Viên rồi, không đến mức một ngày 24 giờ đều dính lấy cô, như thế mới rảnh rồi.
Sau khi Hứa Trúc Linh trở về, Diệu Miêu và Phó Thanh Viên định ra ngoài thì bị cô bắt được, hai người muốn đi mua kẹo que. Hứa Trúc Linh sợ hai người gặp chuyện không may nên đi cùng hai người.
Đây là siêu thị mà cô hay đến nên rất quen thuộc.
Không ít các bác cũng biết cô, còn thân thiện tiếp đón.
Cô để Diệu Miêu và Phó Thanh Viên tự đi lấy đồ ăn vặt, còn cô thì chọn vài món để mang vê.
Cô định lấy di động ra xem Baidu một chút nhưng khi bàn tay sờ vào túi áo khoác ngoài thì phát hiện cả ví lẫn di động đều biến mất.
Cô nhớ rõ ràng là lúc tới siêu thị còn thấy di động.
Túi áo rất sâu, căn bản là không thể rơi ra, chỉ có thể là bị trộm mất.
Lòng cô run lên, lập tức tìm nhân viên công tác kiểm tra lại thì phát hiện một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi theo cô từ cửa vào.
Trước khi cô tới khu thực phẩm tươi sống, người ta đã trộm mất ví tiền với di động của cô rồi rời đi rồi.
Trước khi đi còn đụng phải Diệu Miêu một chút, khiến cô bé sợ hãi vô cùng.
Hứa Trúc Linh có ấn tượng với người này vì Diệu Miêu sợ đàn ông nên nhớ rõ tên này vô cùng.
Không nghĩ rằng khi ấy tên đó đã trộm đồ của mình.
Hứa Trúc Linh đành phải gọi cảnh sát, trong lòng cũng không ôm nhiều hy vọng.
Đồ bị trộm không nhiều lắm, chỉ có một chiếc di động và hơn một ngàn tiền mặt thôi, chỉ là làm lại thẻ thì hơi phiền mà ảnh trong di động đều là kỉ niệm cả.
Cảnh sát bảo cô về nhà chờ tin tức, nhất định sẽ giúp cô tìm ra hung thủ trong thời gian ngắn nhất.
Diệu Miêu lấy đồ ăn vặt cùng Phó Thanh Viên, tránh ở trong phòng mà chơi đùa tung nóc.
Diệu Miêu vừa xếp gõ, vừa ngậm một cái thạch hoa quả trong miệng lại hỏi: “Cậu có muốn giúp Trúc Linh không?”
“Muốn chứ nhưng giúp kiểu gì? Tớ có phải cảnh sát đâu, tớ không bắt trộm được.”
“Có còn nhớ thiết bị trước chúng ta chế tạo không? Thiết bị theo dõi không dây nhìn giống cái cúc áo, có khả năng bám chặt với các vật làm từ sợi vải, lúc tên đó va phải tớ, tớ đã dán nó lên người gã đó ở đằng sau rồi. Chỉ cân cậu giúp tớ tránh người ta để ý còn tớ sẽ trốn đi là được.”
“Không được, bên ngoài nguy hiểm lắm, rất nhiều người xấu.”
“Phó Thanh Viên ngốc, mình là người xấu mà.”