Chương 1326
Trúc Linh, anh rất nhớ em, thật sự…
rất nhớ em.
Hứa Trúc Linh tự bộc bạch với chiếc điện thoại hai tiếng đồng hồ, bên ngoài có người gõ cửa, cô mới lưu luyến tắt điện thoại.
Mà Cố Thành Trung vẫn luôn nhìn điện thoại di động, di động đã tắt mười mấy phút anh vẫn chưa phục hồi tinh thân.
Chỉ còn mấy ngày nữa thôi… Trúc Linh, chờ anh.
Tạ Quế Anh chờ suốt cả đêm vẫn chưa thấy Cố Thành Trung trở về.
Mỗi lần gọi điện thoại tới đều là Khương Anh Tùng nghe máy, nói là Cố Thành Trung đang bận làm việc.
Cô ta vẫn luôn ngồi trên sô pha đợi anh…
Chờ mãi không thấy người đâu, chỉ mong có một cuộc điện thoại hay một dòng tin nhắn cũng tốt rồi!
Buổi sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng cô ta đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô ta chưa kịp nhìn xem là ai gọi đến đã vội vàng nhấn nghe máy.
“Cố Thành Trung…”
“Là tôi, Phó Minh Nam…”
Năm chữ ngắn ngủi, nhưng lại như một cơn ác mộng…
Phó Minh Nam, chính là ông ta đã cầm tù cô ta, nhốt cô ta bên cạnh bệnh nhân tâm thần suốt hơn hai mươi năm!
Khi Tạ Quế Anh nghe được bốn từ này, suýt nữa đã ném điện thoại đi.
“Ông… ông muốn làm gì hả? Tôi và ông chẳng liên quan gì đến nhau cải”
“Có liên quan hay không không phải do cô nói mà do tôi quyết định. Cô nghĩ chỉ dựa vào chút thủ đoạn của cô đã làm nên chuyện ư? Tôi đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa để cô ra sức, lúc cần thiết sẽ giúp đỡ cô.”
“Tôi không cần!”
Tạ Quế Anh nói như đỉnh đóng cột.
Cô ta không muốn dính dáng gì tới người kia.
Cô ta đã phát sinh quan hệ với Cố Thành Trung, khoảng cách tới chiến thăng chỉ còn một bước.
Vì sao lại để ông ta khống chế chứ!
Nếu không phải ông ta thì tại sao mẹ con bọn họ bị trói chặt bên cạnh một kẻ điên.
“Đừng nói sớm thế, cô sẽ cần tôi thôi!”
Phó Minh Nam nói đầy ẩn ý, dường như ông ta đã tính trước mọi chuyện.
Cô ta còn muốn hỏi nhưng đối phương đã cúp máy.
Tạ Quế Anh thét chói tai, ném điện thoại bay xa.
Cô ta lại bị người ta khống chế, đây chính là cơn ác mộng của cuộc đời cô tai Ròng rã một ngày, Tạ Quế Anh bị cuộc điện thoại này làm tinh thần bấn loạn.
Cô ta không biết Phó Minh Nam đang mưu tính điều gì, cô ta cũng chẳng muốn biết làm chỉ, điều cô ta cần là bản thân tự quyết định vận mệnh của mình chứ không phải trở thành con cờ mặc người chơi đùa.
Nhưng… tất cả mọi thứ từ lâu không còn nằm trong phạm vi kiểm soát của cô ta. Từ rất lâu rồi, đã có người ra tay.
Hứa Trúc Linh tỉnh dậy sau một giấc ngủ, nghe tiếng sóng biển thì cô hơi ngạc nhiên.
Cô quan sát bốn phía, đây không phải căn phòng quen thuộc của cô.