Chương 1785
Cả đời ông thành thật, dạy dỗ tốt hai đứa nhỏ nên người, không ngờ được rằng mình sẽ gặp phải chuyện như thế này.
Người trẻ tuổi nào không đi đường vòng chứ, cho dù ông dân đường ngay phía trước, cũng sẽ có lúc sai sót.
Chỉ cần dừng lại ngay, sẽ đi đúng đường thôi.
Ông khập khiễng đi tìm Châu Vũ, mẹ Châu tức không muốn nói chuyện với ông, cảm thấy ông ấy quá nghiêm khắc với con cái.
Nhưng không thể không quản ông ấy, chỉ đành phải dìu ông ấy, hai người cùng nhau tới phòng Châu Vũ.
Vết thương của Châu Vũ đã xử lý xong, chỉ là cô ấy không chịu đi bệnh viện.
Cô ấy ngồi đọc sách trên ghế sô pha trong phòng, nhìn thấy họ tới, thế là đứng dậy một lát.
“Không cần phải trông coi con, con sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà mà.”
“Vũ à, bố biết ban nấy mình hơi kích động, động tay rồi, cũng trách móc rồi, thực sự là hơi tức giận rồi. Nếu cậu ta là người thành thật, bố cũng không nói gì được.”
“Nhưng cậu ta lại không phải người tốt, chuyện gì cũng làm ra được, con ở cùng với cậu ta không phải là cả đời sẽ bị hủy hoại sao.”
“Bố mẹ từ trước tới giờ không hỏi con chuyện liên quan tới anh ấy, mọi lời đều bị bố mẹ nói cả rồi, con còn có thể nói gì?”
“Bố mẹ từ trước tới giờ đều không cho anh ấy cơ hội, cũng không cho con cơ hội. Cho nên bố mẹ nói gì thì chính là cái đấy, con cũng lười phản bác, con thật sự quá mệt rồi. Khoảng thời gian này, con ở với quá nhiều người, mọi chuyện mà phản bác tiếp, thực sự không còn sức rồi. Bây giờ bố mẹ đang nhìn thấy, thực sự là một người cạn kiệt sức lực, kiệt quệ về tinh thần.”
“Bố mẹ thấy sắp xếp thế nào ổn, thì làm thế đi ạ, con thực sự… mệt mỏi rồi.
Con còn muốn đọc sách, bố mẹ ra ngoài nhớ đóng cửa ạ.”
Châu Vũ lạnh nhạt nói, dáng vẻ vô cùng yên tĩnh.
Cũng bởi vì nguyên nhân như vậy, mới khiến người ta phiền não.
Khoảng thời gian này cô ấy đấu tranh với Phó Minh Nam, cùng Phó Thiết Ảnh ngấm ngầm đối chọi gay gắt với cái chết.
Một mình cô ấy không biết làm sao mà trải qua được, nhưng cũng may đã trải qua rồi.
Tất cả đều có sự thay đổi, nhưng sự nguy cấp này lại bị kìm hãm lại rồi.
Nếu bố mẹ nhất quyết không đồng ý, vậy cô có chữa khỏi bệnh,cũng là vô ích.
Đột nhiên lại cảm thấy… không còn muốn sống.
Bọn họ chỉ nhìn thấy bề nổi của mọi chuyện, chưa từng tìm hiểu rõ Phó Thiết Ảnh.
Từ khi không cho cơ hội, từ lúc bị tát đã có thể cảm nhận được, còn có vết thương trong lòng bàn tay.
Đều là từng chút một của hiện thực đang nói với bản thân, đừng làm chuyện viển vông nữa.
Cứ tưởng rằng bản thân có thể vượt qua mọi khó khăn, ở cùng với Phó Thiết Ảnh, nhưng sự thật đã chứng minh, căn bản đều là giả.
Cô ấy mệt rồi, không đấu tranh nổi nữa, nằm trên mặt đất, lắng lặng chờ đợi cái chết cũng ổn mà.
“Người như vậy, con muốn bố hiểu cái gì? Còn độc ác hơn những học sinh xấu bố từng dạy? Người ta chỉ là hút thuốc uống rượu, không chăm chỉ học hành, nhưng còn cậu ta? Cậu ta chưa từng học làm người.”