Chương 1340
Cô không tin, trước mắt bao nhiêu người, Cố Thành Trung có thể từ chối mình.
Thời gian trong thiệp mời là lúc bảy giờ tối, nhưng đồng hồ đã điểm tám giờ, người vân chưa thấy đâu.
Cô nhìn theo ngoài cổng, không hề có động tĩnh gì, không nhịn được mà cười giêu cợt.
Cô nhịn không nổi mà mắng chửi: “Cố Thành Trung anh là đồ nhát gan, ngay cả đến việc gặp em anh cũng không dám sao? Anh lừa em, lúc anh đẩy em cho người khác, sao anh lại lớn gan như thế. Bây giờ em không tính toán với anh nhiều, đợi đến khi có thuốc giải rồi, sức khỏe hoàn toàn hồi phục, xem em xử lý anh như thế nào!”
“Phân giường, phân phòng, đưa con rời đi, khiến cho anh mù mịit…”
Cô vừa nói, vừa thất vọng xoay người đi vào bếp.
Đột nhiên vang lên một tiếng.
“Hoan nghênh quý khách.”
Trong lòng cô trở nên run rảy, lập tức quay đầu lại, chỉ thấy… một người đàn ông mang đồ vest xuất hiện trong tầm mắt.
Dáng người cao ngất, mạnh mẽ, sống lưng thẳng tắp, bước đi có khí chất độc nhất vô nhị.
Mái tóc chỉnh chu, cá tính, vẻ mặt rất nghiêm túc, lạnh lùng, khiến khác trông thấy đã khiếp sợ.
Anh không phải là một người tốt, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy như vậy, nhưng Hứa Trúc Linh lại hiếm khi thấy anh như thế.
Bởi vì… Cố Thành Trung trong mắt cô, là người tốt nhất, ấm áp nhất.
Ánh mắt chạm nhau, ánh nhìn rất lâu, rất lâu…
Cô như bị một loại ma thuật điều khiển, đứng yên tại chỗ không thể tiến cũng không thể lùi.
Cô ngây người ra nhìn anh từng bước tiến tới, ánh mắt rất chăm chú, cho nên ngay đến cả Tạ Quế Anh đi bên cạnh anh cũng không hề để ý đến.
Trong mắt chỉ có duy nhất một người là anh, làm gì quan tâm đến những thứ khác.
Cứ mãi nhìn người phía trước đến gần, cô mới lấy lại tinh thần, vội vàng lùi về sau, muốn sắp xếp tìm ghế ngồi.
Nhưng không ngờ lùi quá nhanh, không cần thận đụng trúng bàn, đầu gối đau, bụng dưới cũng bị đụng đến đau đớn.
Cô chịu không nổi chật vậy khom người xuống, đau đến mức phải thốt lên, còn Cố Thành Trung lại đứng bên _ cạnh, nhìn như không thấy gì cả.
Tạ Quế Anh đắc ý nhìn cô, hất cằm †ừ trên cao nhìn xuống.
Cô ta đi giày cao gót, như là một bà hoàng giành được thắng lợi, cho răng mình đã chiếm được cả thế giới.
Cô không cần Phó Minh Nam giúp đỡ, dựa vào bản lĩnh của mình cũng nhìn ra được tất cả mọi chuyện!
“Xem ra cô vẫn chưa chuẩn bị tốt, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian của cô, tôi và Tạ Quế Anh đi nơi khác.”
Anh lạnh lùng nói, ánh mắt tràn đầy lạnh lùng nhìn đi nơi khác.
Ai cũng không thể nhìn ra, ẩn sâu trong nơi tối tăm nhất đang dâng trào mãnh liệt.
Bàn tay ở nơi mà Tạ Quế Anh không nhìn thấy, siết chặt lại.
Anh cố nén mà nhịn xuống sự xúc động, không tiến lên ôm cô vào lòng.
Hứa Trúc Linh vội vàng đứng dậy, cố gắng nhịn đau, thậm chí còn nở một nụ cười trên mặt.
Chỉ cần anh ấy đến là tốt rồi, cô chuyện chút tủi thân, uất ức cũng không sao, cái gì cô cũng không oán không trách, chỉ hy vọng anh ấy sống tốt là được, khỏe mạnh là được.