“Tôi không điên.” Nơi khóe môi Hạng Chí Viễn lại chảy ra một vệt máu, vết bầm trên mặt vô cùng chướng mắt: “Tôi chỉ muốn em vui vẻ thôi.”
Dù cái giá để cô vui vẻ là anh bị thương, anh cũng bằng lòng.
Anh vây hãm cô trong lòng ngực mình, chầm chậm cúi đầu xuống, khuôn mặt đẹp đẽ dịu dàng kề sát vào cô, giống như đang dùng hô hấp để miêu tả dáng hình cô, tham lam hít lấy mùi thơm từ người cô…
“…”
Tiềm thức đang liều mạng kêu cô may chạy đi, nhưng hai chân cô như bị đóng đinh xuống mắt đất, không bước nổi một bước.
Cô bị anh dọa sợ thật rồi.
Một người đàn ông có thể ngửi ra được nước bị bỏ thuốc, có thể chịu được những đòn đánh tàn nhẫn không tránh né đúng là đáng sợ, đáng sợ đến mức vượt quá sức tưởng tượng của cô.
“Tiêm Tiêm, sau này đừng có chơi mấy thủ đoạn vặt vãnh này nữa.”
Môi Hạng Chí Viễn dừng lại bên khóe môi cô, hầu như là dán vào môi cô để nói chuyện, đôi mắt anh gần kề ngay trước mắt cô, hầu như lông mi có thể đụng vào cô, giọng nói của anh cưng chiều đến cố chấp: “Những gì tôi có thể cho em tôi đều cho hết, thứ tôi không cho em được, chỉ cần là em muốn, tôi sẽ giành lấy nó cho em!”
Cho nên cô không cần dùng những mánh khóe này, chỉ cần nói với anh.
Anh sẽ cho cô hết!
Kiêu ngạo đến biến thái không ai bì nổi.
Giang Ninh Phiến khiếp sợ nhìn anh một lúc, hồi lâu sau mới nói ra hai chữ: “Đồ điên.”
Một giây sau cô quay đầu đi, không cách nào nhìn thẳng vào ánh mắt anh.
Bên trong đang điên cuồng thiêu đốt thứ gì đó, đó là điều mà cô không muốn đối mặt, đó là điều khiến cô muốn trốn tránh.
“Đồ điên? Ừ, tôi nhớ em đến nỗi sắp phát điên rồi!”1
Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn nói lớn tiếng, mạnh mẽ xoay mặt cô lại, vừa cúi đầu nụ hôn nóng bỏng đã hạ xuống.
“Ưm.”
Giang Ninh Phiến muốn né tránh theo bản năng, nhưng lúc này mới phát hiện lưng cô đã sớm kề sát vách tường lạnh lẽo, hai tay của anh còn đang giữ chặt tay cô, cô chỉ có thể bị ép buộc đón nhận…
“Mười mấy năm nay, tôi dựa vào nhớ em mới có thể chống đỡ đến hôm nay!” Hạng Chí Viễn ngậm lấy đôi môi của cô, trút hết nỗi nhung nhớ hơn mười năm qua của mình, bàn tay như phát điên kéo quần áo trên người cô.
Giang Ninh Phiến giãy giụa.
Hạng Chí Viễn nghiêng đầu, cắn lỗ tai của cô, nhẹ nhàng nhấp nháp.
Giang Ninh Phiến không chịu nổi sự đối đãi nhạy cảm như thế, cơ thể cô cựa quậy trong lòng anh.
Hạng Chí Viễn đắc ý nhếch môi, hôn dọc xuống thuận theo tai cô, răng cắn nhẹ từng tấc da thịt của cô, vùi vào cần cổ trắng nõn mảnh mai của cô hôn tới lui, răng môi cùng kết hợp, kĩ thuật phong phú khơi lên ham muốn của cô…
Giang Ninh Phiến bị ép ngẩng đầu lên, hai tay chống lên ngực anh, muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người nhưng lại bị anh ôm càng chặt hơn.
Chợt trước ngực cô có cảm giác mát lạnh.
Nút áo của cô bị kéo rớt vài cái.
Anh điên cuồng hôn cô, giống như một con thú hoang dã thuần phục trước ham muốn nguyên thủy nhất. Anh vừa hôn cô kịch liệt vừa đưa một tay bắt lấy hai tay cô, một tay khác cởi quần áo cô ra. Lúc kéo quần áo cô ra, giọng nói của anh ẩn chứa sự khàn khàn gợi cảm đầy sắc dục: “Từ lúc tôi có suy nghĩ tìm em về, tôi đã nghĩ đến việc làm điều đó với em… ở nơi này.”
Thẳng thắn, rõ ràng.
Luôn là tính cách vốn có của Hạng Chí Viễn.
“Bệnh sạch sẽ của anh đâu rồi?”
Giang Ninh Phiến cố giữ bình tĩnh, anh có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, không thể nào muốn ở trong căn phòng cũ nát thế này…
“Chỉ cần có em, ở đâu tôi cũng không ngại bẩn.”
Cô chính là điều sạch sẽ nhất trên thế giới, chỉ cần có cô.
Hạng Chí Viễn ậm ờ nói xong, cúi đầu phủ lên xương quai xanh của cô một dấu hôn màu đỏ, một tay không ngừng dạo chơi khắp người cô, rất là vội vàng.
“…”
Đồ ngựa đực chỉ biết ham muốn!1
Giang Ninh Phiến giữ được chút lí trí cuối cùng, sử dụng sức lực cả người nặng nề đẩy Hạng Chí Viễn ra.