An Vũ Dương nhìn thẳng về phía trước với ánh mắt vô định. Anh ta mở tay ra, ngược lại với hướng gió. Một cánh hoa trắng tinh đáp xuống bàn tay anh ta.
Một bức tranh tĩnh lặng.
Giang Ninh Phiến bước tới, nhìn bộ dáng của anh ta rồi nói một cách khó khăn: “Lúc nãy người của Hạng Chí Viễn đến cầu xin tôi cho anh ta nghị lực sống. Tôi suýt nữa là đồng ý.”
Nếu như cô đồng ý thì cũng chính là đồng ý yêu đương với Hạng Chí Viễn, với kẻ đã hại chết người thân của cô…
Nghe vậy, An Vũ Dương hơi quay mặt lại, nhìn về phía cô. Trên môi anh ta nở một nụ cười dịu dàng: “Vậy nên cô đến đây để nghe về chuyện năm đó à?”
Câu chuyện về mối thù sâu đậm kia.
Cuối cùng cô cũng ngừng chạy trốn và muốn biết về chuyện này…
“Ba tôi là người của AN à?” Giang Ninh Phiến hỏi.
“Mọi người đều cho rằng ba tôi là người sáng lập ra AN nhưng thật ra còn có một người khác đồng sáng lập. Người đó chính là ba của cô.” An Vũ Dương đáp.
“…”
Giang Ninh Phiến sững sờ.
Cô đã đoán rằng ba mình là người của AN nhưng không ngờ ông lại là người sáng lập. Không ngờ AN lại được lập ra bởi ông.
An Vũ Dương tiếp tục: “Danh tính của các thành viên trong AN được giữ bí mật nghiêm ngặt với bên ngoài nên hầu hết mọi người đều chỉ nói với người thân rằng mình là cảnh sát.”
Giang Ninh Phiến rũ mắt. Ba luôn nói với mọi người trong nhà là ông làm cảnh sát điều tra tội phạm về ma tuý.
Sau này, chị gái và anh rể cũng nói rằng họ là cảnh sát điều tra tội phạm về ma tuý, nhưng thực chất đều vào làm ở AN.
“Vậy ba tôi hi sinh vì nhiệm vụ à?”
Giang Ninh Phiến đến giờ vẫn chưa biết thân phận thực sự của mọi người trong nhà. Chị gái và anh rể cô bị Hạng Chí Viễn báo thù. Vậy còn ba thì sao? Vì sao ba lại mất vào ngày cô ra đời?
An Vũ Dương nhận ra sự run rẩy trong giọng nói của cô.
Vậy mà một cảnh sát chìm như cô lại không thể kiểm soát được giọng nói và hơi thở của mình.
Cô sợ rằng cái chết của ba mình liên quan đến nhà họ Bùi của Hạng Chí Viễn.
Cô sẽ không thể chịu đựng nhiều đến vậy.
“Bác ấy chết trong lúc thi hành nhiệm vụ. Khi đó bác ấy vẫn chưa thoát khỏi chuyện của nhà họ Bùi.” An Vũ Dương nói, ánh mắt vô định: “Ba tôi coi trọng năng lực của chị gái và anh rể cô nên đã tự mình mời bọn họ gia nhập AN. Vì để hoàn thành di nguyện của ba cô nên bọn họ đã gia nhập không một chút do dự.”
Gia nhập không một chút do dự
Vì vậy nên mới có vở bi kịch về sau.
Giang Ninh Phiến nhắm mắt lại. Cô nghiến răng rồi một lúc lâu sau mới hỏi: “Năm đó chị gái và anh rể tôi có tham gia vào nhiệm vụ sát hại gia đình của Hạng Chí Viễn không?”
Đây là câu trả lời mà cô muốn biết nhất.
Ánh mắt của An Vũ Dương tối đi: “Nếu đáp án là có, nếu như chị và anh rể cô là người có lỗi thì cô định yêu đương với Hạng Chí Viễn à?”
“…”
Giang Ninh Phiến không nói nên lời. Cô đứng ngây ra đó.
Cô chỉ muốn biết liệu chị và anh rể mình có vô tội trong việc này hay không, nhưng lời nói của An Vũ Dương lại giống như một con dao đâm vào cô.
Cô đã nghĩ như vậy trong vô thức sao? Nghĩ rằng chỉ cần chị và anh rể vô tội là được rồi?
Cô không muốn biết, cô không muốn biết…
“Cô muốn đáp án là như vậy, phải không?” An Vũ Dương tiếp tục đặt câu hỏi.
Cô ấy đã yêu anh đến mức không thể cứu được nữa rồi.
“Bây giờ tôi đang rất rối bời…”
Đầu của Giang Ninh Phiến cực kỳ đau. Cô lui về sau một bước.
Đây là cảm giác duy nhất mà cô có lúc này. Cô rất rối bời. Cô không muốn đối mặt với những chuyện này nhưng cô vẫn phải đối mặt với nó.
“Nhưng đáp án đã khiến cô thất vọng rồi.” An Vũ Dương nói một cách nhẹ nhàng: “Không có. Chị và anh rể cô không tham gia vào cuộc diệt môn này. Thậm chí trước đó bọn họ còn cãi nhau với ba tôi về chuyện đó.”