Cô Minh Thành vội vàng ngậm miệng lại, nhưng vẻ mặt vẫn phân vân mà nhìn về phía Giang Ninh Phiến.
Giang Ninh Phiến nhìn về phía mặt Hạng Chí Viễn.
Hai năm trước, anh hận cô thấu xương; hai năm sau, anh để lại cho cô đường sống.
Nếu Cô Minh Thành nói ra trước mặt mọi người chuyện cô đã từng làm nằm vùng, thì hôm nay cô chắc chắn sẽ phải nằm mà ra khỏi cánh cửa lớn này.
Hạng Chí Viễn đang giúp cô.
“Anh làm sao vậy?” Hà Thiên Minh cảm thấy không đúng lắm, nghi ngờ mà nhìn về phía Cô Minh Thành.
Cô Minh Thành nhìn thoáng qua Hạng Chí Viễn, sau đó nhanh chóng thu lại biểu cảm của mình, cười ha ha, nhìn Giang Ninh Phiến nói: “Không có gì, lâu rồi ông đây chưa thấy gái, cô gái này cũng thật là xinh đẹp!”
Xung quanh lập tức cười vang một trận.
“…”
Giang Ninh Phiến yên lặng mà nhìn anh ta.
Vẻ mặt Hà Thiên Minh kiêu ngạo, đang định lên tiếng, lại nghe Cô Minh Thành bồi thêm một câu: “Đúng là đẹp quá, là gái làng chơi ở câu lạc bộ đêm nhà ai thế? Một lần bao nhiêu tiền? Anh em bang tôi mới tới Hồng Cảng, cũng không mang gái theo, thèm chết rồi.”
Rõ ràng là đang sỉ nhục.
Tiếng đàn dương cầm vẫn còn vang vọng.
Ánh mắt mọi người đặt lên trên người Giang Ninh Phiến đều mang theo sự háo sắc, giống như đang xem một món hàng sắc đẹp.
Hạng Chí Viễn đứng ở trước mặt cô, không nói gì, tầm mắt vô tình mà đảo qua trên tay Hà Thiên Minh nắm tay cô, mặt không cảm xúc.
Giang Ninh Phiến cười nhạt: “Cảm ơn lời khen của anh.”
Vẻ mặt cô cứ như không hề gì.
“…”
Cô Minh Thành chán nản.
Người phụ nữ thiếu chút nữa hại chết Hạng Chí Viễn này, ai khen cô chứ? Sao lúc nào cô cũng có thể bình thản mà bước qua lời chửi mắng sỉ nhục của anh ta như vậy.
Cũng giống như hai năm trước, không chọc cô tức được, anh ta chỉ chọc tức được chính mình, buồn bực.
Hà Thiên Minh ở bên cạnh nói thay Giang Ninh Phiến: “Anh hiểu lầm, Ninh Phiến là một người mẫu.”
“Người mẫu?” Nghe thấy lời này, mi mắt Hạng Chí Viễn giật giật, tầm mắt u ám đảo qua Giang Ninh Phiến, môi mỏng gợi lên một độ cong giễu cợt: “À.”
Anh không đầu không đuôi mà cười lạnh một tiếng.
Bị Cô Minh Thành nhục nhã thành như vậy, Giang Ninh Phiến cũng không hề cảm thấy gì, nhưng nghe một tiếng cười lạnh này của Hạng Chí Viễn, cô cảm thấy mình khó chịu đến cùng cực.
Giống như, đã bị anh nhìn thấu tất cả vậy.
Hạng Chí Viễn không nói thêm gì nữa, xoay người, đi về một phía.
Hà Thiên Minh đang định đi theo, Giang Ninh Phiến rút tay của mình ra, hờ hững nói: “Ông Hà, tôi thật sự có chút không thoải mái, tôi đi trước.”
Hà Thiên Minh nhìn về phía Hạng Chí Viễn bên kia, thấy vẻ mặt vừa rồi của Hạng Chí Viễn, giống như cũng không có hứng thú gì với Giang Ninh Phiến.
“Được rồi, vậy cô về trước đi, tôi sẽ không tiễn cô.”
Hà Thiên Minh vội vã mà nói, sau đó đi về phía Hạng Chí Viễn bên kia.
Giang Ninh Phiến đứng ở nơi đó, xoay người muốn đi.
Một bên, anh Khang đầu trọc giữ chặt Hà Thiên Minh, dặn dò ông ta: “Anh Hà, lúc nãy anh làm tôi giật cả mình đấy, anh có ý gì, muốn đưa phụ nữ cho cậu Hạng à?”
“Tôi đây…”
“Tuyệt đối đừng làm như vậy.”
“Vì sao?” Hà Thiên Minh bối rối.
“Mấy năm trước cậu Hạng đúng là có tiếng thích phụ nữ chân dài, nhưng mấy năm nay đã sớm khác xưa rồi, bên người chỉ có một người phụ nữ, nâng niu trong lòng bàn tay cứ như báu vật vậy. Ai tặng phụ nữ cho anh ta, cũng sẽ không có kết cục gì tốt.” Anh Khang khẽ vỗ lên cánh tay Hà Thiên Minh: “Có thể đi giao lưu, có thể tặng đồ, nhưng không thể tặng phụ nữ.”
“Thời buổi này vẫn còn đàn ông chơi trò thâm tình? Đùa tôi đấy à.”
Hà Thiên Minh bán tín bán nghi, rời đi với anh Khang.
Giang Ninh Phiến đứng ở nơi đó, nghe hết những lời bọn họ vào trong tai, không nói nên lời là cảm giác gì, nơi ngực giống như bị hở ra một cái lỗ.
Lạnh lẽo, đang lọt gió.
Rất đau, đau đến mức chết lặng, không còn cảm giác.