Thực sự là An Vũ Dương, thế mà anh ta trà trộn vào nơi tụ tập của đủ loại tổ chức này ư? Anh ta không sợ chuyện gì không may xảy đến vì anh ta mù sao?
Thực sự đủ rồi.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng cô không thể nhận ra khuôn mặt quen thuộc nào.
Giang Ninh Phiến xuyên qua hai bên đám đông để tìm kiếm mùi thuốc, mùi hương đó cứ thoang thoảng trên chóp mũi cô.
Rốt cuộc ở đâu?
Giang Ninh Phiến bị người phục vụ đụng phải đến nỗi làm đổ đồ uống lên người cô, cô vẫn không đoái hoài gì đến điều đó mà tiếp tục lo lắng tìm kiếm xung quanh…
Trong nhà thờ có rất nhiều người, nhiều đến nỗi không ai có thể nhìn thấy cô.
Giang Ninh Phiến chợt tìm được mùi thuốc nhàn nhạt tỏa ra từ cửa nhà thờ, cô nhanh chóng đi về phía trước dọc theo hành lang.
Đẩy cửa ra.
Giang Ninh Phiến đẩy cửa kiểm tra từng căn phòng một, có một số căn phòng khi mở ra thì thấy được cảnh tượng vô cùng sống động.
Cô tìm đến tuyệt vọng.
Rốt cuộc An Vũ Dương đã đi đâu? Chẳng lẽ đã rời đi rồi?
Đột nhiên, một mùi thảo dược nồng đậm hơn truyền đến từ phía sau.
Nhịp tim của Giang Ninh Phiến gần như ngừng đập, cứng đờ xoay người.
Một người dáng người cao gầy đứng nghiêm sau lưng cô, com lê màu bạc kết hợp với sơ mi trắng lại đặc biệt phù hợp với khí chất của anh ta. Một tay đút vào trong túi quần, cúc cổ tay áo sơ mi kia là kim cương, từng cái chuyển động khiến cho nó lóe lên ánh sáng lộng lẫy.
Dịu dàng như ngọc, khí chất như nước.
Anh ta đứng ở đó, đầu hơi cúi xuống nhìn về phía cô, đôi mắt giống như ngọc lưu ly nhưng lại mờ mịt không có tiêu cự, đôi môi anh ta hơi ửng hồng.
Rõ ràng là anh ta không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng anh ta lại có thể dễ dàng biết được vị trí của cô.
“…”
Lúc này không gian im ắng không một tiếng động.
Trước mắt, Giang Ninh Phiến có rất nhiều suy nghĩ vụt qua trong đầu, trong lòng cô đè nén rất nhiều câu hỏi muốn thốt ra.
Cô muốn hỏi tại sao anh ta lại bán cô.
Tại sao không nói trước với cô rằng nhiệm vụ giao cho cô là làm người tình trên giường của Hạng Chí Viễn.
Liệu anh ta có biết rằng cô có bao nhiêu hèn mọn và tự tôn khi trở thành đồ chơi như thế này trong hơn nửa năm qua hay không…
“Tôi biết cô có thể tìm thấy tôi.” An Vũ Dương lên tiếng trước, nhẹ nhàng nở một nụ cười như làn gió xuân ấm áp: “Vào đây.”
Tình cảnh này thật giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“…”
Nhìn thấy nụ cười thản nhiên của anh ta, Giang Ninh Phiến gắng gượng đè ép lời nói bên môi xuống, chớp chớp đôi mắt đầy sự chua xót rồi cô mới nhấc bước chân đi vào.
“Cạch.”
An Vũ Dương là một người mù, anh ta chậm rãi mò mẫm tìm đến chốt cửa rồi đóng cửa lại.
Anh ta có một đôi bàn tay rất đẹp, trắng trẻo và thon dài nhưng có một vài vết sẹo nhỏ đã làm hỏng vẻ đẹp của nó.
Giống như đó là cái giá phải đánh đổi khi bị mù, kiểu gì tay anh ta cũng không ít va vào một số đồ vật.
An Vũ Dương là một người đàn ông kiêu ngạo, nếu không phải là bất đắc dĩ thì anh ta sẽ không dùng đến cây gậy dẫn đường.
Giang Ninh Phiến đi tới bên cửa sổ, nhìn anh ta đang bước nhanh đi về phía mình mà không hề kiêng dè thứ gì, cô không nhịn được phải lên tiếng: “Đừng nhúc nhích. Trước mặt có một cái ghế sô pha.”
An Vũ Dương đứng yên không nhúc nhích, trên môi nở nụ cười: “Thật sao? Cuối cùng cô đã chịu nói chuyện với tôi rồi?”
Anh ta biết rằng cô đang tức giận.
“Tiếp cận Hạng Chí Viễn, sau đó loại trừ những người trong Địa Ngục Thiên để tìm xem có nằm vùng hay không. Ngoài ra, anh ta và các xã đoàn sẽ có giao dịch ma túy, nhưng thời gian và địa điểm giao dịch cụ thể thì Hạng Chí Viễn không thể để tôi biết được.”
Đứng ở trước cửa sổ, Giang Ninh Phiến nói thật nhanh.
An Vũ Dương chính là sếp của cô.
Mục đích anh ta đến chẳng qua là muốn biết tình báo của cô, giữa hai người họ không cần có lời dư thừa nào.
“…” An Vũ Dương trầm mặc đứng cách cô không xa.
“Sếp, anh còn muốn hỏi gì nữa?”
“Ai thường ra vào nhà họ Hạng?” An Vũ Dương lên tiếng hỏi sau gần một phút im lặng.