“Mau nói! Người phụ nữ không thức thời!”
“…”
Cô từ từ nhắm hai mắt, mặc cho bọn họ loay hoay.
Trong đầu đã không còn ý muốn kiên trì.
Ánh nắng thoảng qua cửa sổ, chiếu sáng một màn này.
Hạng Chí Viễn mặt lạnh rời đi, đưa tay giật ra nút áo sơmi, vết máu khóe môi khiến cả khuôn mặt anh càng thêm yêu nghiệt đến mức hoa mắt.
Một cảm giác mệt mỏi không nói ra được lan tràn toàn thân.
Trừng phạt con ả đê tiện Giang Ninh Phiến kia, anh lại không có gì sảng khoái để nói…
Cảm giác này, khác biệt lần trừng phạt Thời Bích Sương.
Không giống nhau, anh không đi truy đến cùng.
Trở lại phòng ngủ, Hạng Chí Viễn cởi giày da trên chân, đi đến giường nằm, chăn mền loáng thoáng truyền đến mùi hương thuộc về Giang Ninh Phiến.
Bên tai lại vang lên giọng nói châm chọc của người phụ nữ kia.
“Tôi không nhớ tôi có quen anh, tôi nghĩ, coi như khi còn bé chúng ta thực sự quen biết, hẳn là cũng giao tiếp ít, nếu không tôi không thể không nhớ rõ.”
“Anh bị nói trúng rồi thẹn quá hóa giận sao?”
“Hiện tại, tôi thề, tôi chính là Tiêm Tiêm, chiếc chuông kia là của tôi! Vả lại tôi không nhớ rõ anh! Bỏ bớt những suy nghĩ hèn hạ kia của anh đi!”
“Mỗi lần ở trên giường anh đều gọi Tiêm Tiêm, ý nghĩ anh tìm kiếm cô ấy có thể trong sáng sao?”
“Hạng Chí Viễn, anh khiến tôi buồn nôn!” . Truyện Hệ Thống
“…”
Cảm giác giao tiếp ít kia.
Ngay cả nói dối mà người phụ nữ kia cũng không biết, chí ít hẳn là cô giống Thời Bích Sương, nói mình mất trí nhớ, không nhớ nổi chuyện khi còn nhỏ.
Cái gì gọi là không nhớ ra được.
Làm sao Tiêm Tiêm có thể không nhớ anh, làm sao có thể…
Năm ngón tay thon dài chậm rãi đặt lên mắt của mình, Hạng Chí Viễn mím chặt môi, trên môi còn dính vết máu vừa rồi cưỡng ép Giang Ninh Phiến lưu lại, còn lưu lại mùi của cô.
Sắc mặt Hạng Chí Viễn thâm trầm đến khó coi.
Thừa nhận đi, anh thật sự bị nói trúng tim đen rồi.
Anh tìm một người tìm trên mười năm, tìm đến sắp phát điên, nhưng có lẽ người nọ chưa bao giờ nhớ anh…
Thật sự là anh… Thẹn quá hóa giận.
Hạng Chí Viễn đưa tay che mắt, trước mắt lại tái hiện ra ánh lửa đầy trời, nung đỏ cả ngôi biệt thự, nung đỏ toàn bộ bầu trời đêm ôn hòa, tiếng kêu thảm thiết và tiếng súng nổi lên xung quanh.
Nhà của anh, thuở thiếu thời trong một đêm nhà anh bị kẻ thù tiêu diệt.
Thi thể ba mẹ máu me đầm đìa nằm trên mặt đất, vết thương da thịt chằng chịt, hai tay đan lại, mười ngón đan xen, máu nhuộm đỏ nhẫn kết hôn của họ…
Ông nội bị súng giết ở cửa ra vào, cặp mắt gắt gao trừng phía trước, chết không nhắm mắt.
Bảo vệ và người giúp việc từng người ngã xuống, tiếng kêu bén nhọn chói tai không gọi được người tới cứu..
Anh trốn trên cây trong biệt thự, lá cây dày đặc che khuất cơ thể anh.
Anh nắm lấy nhánh cây, trơ mắt nhìn kẻ thù phóng hỏa, nhìn bọn họ ngay cả con của người giúp việc mới ba tuổi trong nhà cũng không buông tha, thi thể khắp đồng, máu chảy thành sông…
Ánh lửa nổi lên xung quanh, trước khi những người kia rút lui còn đề phòng lở như có chuyện gì xảy lại bổ sung thêm vài phát trên người thi thể.
Bên tai, tất cả đều là tiếng súng đinh tai nhức óc.
Tiếng động kia, kinh khủng hơn nhiều so với tiếng pháo nổ mãnh liệt.
Anh tận mắt thấy người nhà của mình từng bước từng bước chết đi.
Trượt từ trên cây xuống, anh không đi xem ba mẹ mà dứt khoát quyết định lựa chọn bỏ chạy giữ mạng.
Một mình anh bỏ chạy giữ mạng, lửa lớn phía sau thiêu đốt rừng rực, nơi đó là nhà anh, có ba mẹ, người thân của anh.
Trong vòng một đêm, anh không còn gì nữa.
Khi hừng đông, anh té xỉu tại bên cạnh thùng rác ven đường…
“Đinh đinh đinh…”
Không ai có thể tưởng tượng, khi một thiếu niên nghe tiếng súng đau lòng khôn nguôi, tiếng tuyệt vọng cầu cứu bi ai cả một đêm, lại được nghe âm thanh chuông vang êm tai là cảm nhận gì…