“…”
Rõ ràng là lời nói độc đoán vô lý như vậy, nhưng lại khiến cho trái tim Giang Ninh Phiến run lên khi nghe thấy.
Cô không trả lời, tiếp tục xử lý vết thương.
Tin tức trên TV không thú vị chút nào, rõ ràng âm thanh có hơi huyên náo, nhưng bầu không khí giữa hai người lại yên tĩnh lạ thường.
Tựa như sự yên lặng như vậy chưa bao giờ thuộc về hai người họ.
“Tại sao lại tin tôi?”
Giang Ninh Phiến hỏi ra nghi vấn trong lòng mình, giọng nói nhàn nhạt.
Khi anh vọt đến trước mặt cô, rõ ràng không hề chần chừ.
Tất cả những đàn em quỳ trước mặt anh trong phòng khách, ngay cả Cô Minh Thành cũng nghi ngờ cô, nhưng anh lại lựa chọn tin tưởng cô, bảo vệ cô…
“Bởi vì em là Tiêm Tiêm, bởi vì tôi yêu em, nên tôi sẽ tin em.”
Câu trả lời của Hạng Chí Viễn luôn đơn giản như thế, cũng không mang theo bất kỳ do dự.
Bởi vì cô là Tiêm Tiêm.
Bởi vì anh yêu cô.
Cho nên tin tưởng cô là điều đương nhiên.
Giang Ninh Phiến cảm thấy khó chịu, như thể có thứ gì đó sắp lao ra khỏi cơ thể mình…
Nắm chặt cái nhíp trong tay, bỗng nhiên Giang Ninh Phiến ngẩng đầu kề sát khuôn mặt của anh, hôn lên đôi môi ấm áp của anh.
Cô chủ động hôn anh.
Cô vốn tưởng rằng với tính cách của anh, anh sẽ nhanh chóng ôm lấy cô hôn một cách cuồng nhiệt.
Nhưng Hạng Chí Viễn vẫn ngồi ở đó, đờ người ra như một đứa trẻ không biết gì, ngơ ngác không cử động.
Mặc dù cô và Hạng Chí Viễn đã hôn nhau nhiều đến mức không thể đếm xuể, nhưng Giang Ninh Phiến chưa bao giờ chủ động.
Hạng Chí Viễn cứ ngây người ra như vậy.
Cô cũng bối rối.
Giống như hai người gỗ đang hôn nhau, hoàn toàn không có động tác kế tiếp.
Hàng mi dài của Giang Ninh Phiến khẽ chớp, có hơi sững sờ, chậm chạp gần hai phút đồng hồ mới lùi ra, có hơi lúng túng nhìn anh.
Hạng Chí Viễn cứng đờ ngồi ở đó, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cô.
Giống như nhìn một người không quen biết.
Giang Ninh Phiến xấu hổ không biết nên nói thế nào, cô lùi về sau, muốn ngồi lại xuống ghế, sự việc vừa rồi chỉ là do cô nhất thời bốc đồng mà thôi.
Cánh tay bỗng nhiên bị Hạng Chí Viễn kéo qua.
Cô được anh ôm vào lòng, bị buộc ngồi trên đùi anh.
Hạng Chí Viễn không rảnh để bận tâm đến vết thương, hai tay ôm lấy cơ thể mềm mại mảnh mai của cô, ngang ngược hôn lên môi cô.
Lần này dữ dội như một cơn bão táp mưa sa.
Giang Ninh Phiến ngẩn người, sau đó choàng tay ôm đến sau gáy của anh, tiếp đón nụ hôn cuồng nhiệt của anh, răng môi quấn lấy nhau, si mê quên đi tất cả…
Hãy để cho cô càn rỡ một lần cuối cùng…
Chỉ một lần nữa thôi.
“Keng.”
Cái nhíp rớt ra khỏi tay cô, rơi xuống sàn nhà tạo ra một tiếng động rất nhỏ.
Hạng Chí Viễn điên cuồng hôn lên môi cô, sự hợp tác hiếm hoi của cô khiến cho anh càng thêm phấn khởi…
Bỗng nhiên, Hạng Chí Viễn ôm cô đứng dậy khỏi ghế, dùng tay nâng cơ thể cô lên rồi đi về phía giường,
Môi của anh không hề ngơi nghỉ mà cứ cướp đoạt hơi thở của cô.
Giang Ninh Phiến bị hôn đến gần như nghẹt thở, tách môi ra, cả người cô dính trên người Hạng Chí Viễn, sắc mặt hơi ửng đỏ: “Tay của anh vẫn chưa xử lý xong.”
“Bây giờ tôi không quan tâm đến cứ điều gì nữa, tôi muốn em! Tôi chỉ cần em mà thôi!”
Đôi mắt Hạng Chí Viễn chứa đầy tình cảm sâu sắc, không đứng đắn nở nụ cười, anh đè cô xuống chiếc giường êm ái, vươn tay chạm vào mái tóc dài của cô.
Chợt phát hiện ra tay đang dùng là bàn tay phải bị thương của mình.
Hạng Chí Viễn lại hạ tay xuống, đưa tay trái lên vuốt ve mái tóc dài dọc theo gò má của cô, từ trên cao nhìn xuống cô, tình cảm sâu đậm trong mắt anh như nhấn chìm tất cả.
Giang Ninh Phiến nhìn thấy động tác của anh, không nhịn được ngẩng đầu chủ động dán lên môi anh thêm lần nữa, dùng tay cởi nút áo sơ mi của anh ra. .
Truyện đề cử: Đại Lý Tự Khanh
Từng nút một.