Hạng Chí Viễn không nói gì, đặt ly rượu sang một bên trên tủ, xoay người rời đi.
Khoảnh khắc anh quay người lại, vẻ phách lối, liều lĩnh, tà ác trên mặt đều biến thành sự cô đơn, trong đôi mắt sâu hun hút không có lấy một tia sáng, chỉ còn lại sự cô đơn vô tận.
Cô nói nếu anh dám làm vậy thì sẽ hận anh cả đời.
Nếu anh không làm vậy...
Cô sẽ yêu anh cả đời chứ?
Liệu cô có thể không coi anh chỉ là một nhiệm vụ không?
Câu trả lời là không.
Không phải sao?
Màn đêm dần buông xuống.
Giang Ninh Phiến ngồi một mình trên chiếc giường tròn trong phòng, cố gắng hết sức giằng chiếc còng tay ra, dùng còng đập vào tượng thần Cupid, da tay đều trầy xước nhưng chiếc còng tay vẫn không nhúc nhích.
Công ty nào lại làm ra loại vòng tay tình thú có chất lượng tốt như vậy?
Bức tượng thần Cupid quá to nên ngay cả việc kéo nó đi vài bước trong căn phòng này đối với cô cũng rất khó khăn.
Cô không thể ở lại đây.
Cô không thể để cho Hạng Chí Viễn ném cô lên du thuyền, mặc cho người khác dày xéo, bán đấu giá.
Khi Hạng Chí Viễn bước vào, nhìn thấy hai tay Giang Ninh Phiến đầy máu tươi do vật lộn với chiếc còng, dường như không hề biết đau là gì, khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt đến mức không còn chút máu.
"..."
Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm vào vết máu trên tay cô, trong ngực đột nhiên dâng lên một cảm giác vô cùng bức bối, khó chịu.
Dừng lại một giây.
Hạng Chí Viễn bưng đĩa thức ăn tới, lạnh lùng nhìn cô, lạnh giọng nói: "Khiến tay mình tàn phế, em đang muốn phá hỏng bữa tiệc của tôi đấy à?"
"Anh thả tôi ra!"
Giang Ninh Phiến giãy dụa, giương mắt nhìn gương mặt yêu nghiệt của Hạng Chí Viễn, đôi mắt cô đỏ ngầu: "Thả tôi ra."
Giọng cô gần như đã khản đặc.
Dường như có một chút nước trong mắt, hẳn là do không tháo được còng tay để ra ngoài.
"Không thả." Hạng Chí Viễn ngồi xuống giường bên cạnh cô, đặt đĩa thức ăn nóng hổi, còn đang bốc khói lên đùi.
"Hạng Chí Viễn, đừng dùng cách này để làm nhục tôi."
"Nhưng đây là cách duy nhất để tôi có thể nhìn thấy biểu cảm đó trên gương mặt em."
Hạng Chí Viễn vươn tay nâng cằm cô lên, từ trên cao nhìn xuống, dùng ngón tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn, giọng nói vô cùng gợi cảm: "Thì ra là em sợ cái này."
"Anh thả tôi ra, cái gì tôi cũng đồng ý với anh."
Giang Ninh Phiến nhìn anh chằm chằm, quay mặt đi, không muốn để mặt mình nằm trên lòng bàn tay anh.
Nghe vậy, ánh mắt Hạng Chí Viễn chợt tối đi, quay mặt đi nơi khác, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía trước, giọng nói lạnh lùng: "Được, vậy bỏ đứa con hoang trong bụng em đi."
"..." Giang Ninh Phiến ngồi ở bên giường kinh ngạc nhìn anh: "Anh nói gì?"
Bỏ đứa bé?”
"Bỏ đứa con hoang trong bụng em, ly hôn với cái tên mù chết tiệt kia đi."
Hạng Chí Viễn đặt đĩa thức ăn lên đầu gối, nhìn cô bằng một đôi mắt sâu thẳm khó dò, nói ra từng chữ: "Tôi sẽ tha cho em."
Cô không thể sinh ra mầm mống của người khác!
"Tôi không thể bỏ đứa bé." Cô nói.
"Bụng của em nhiều nhất mới được bốn tháng, có gì mà không bỏ được?" Hạng Chí Viễn lạnh lùng nói: "Cho dù là bảy, tám tháng, vẫn có thể dẫn sản."
Có gì mà không bỏ được.
"..."
Ai nói bụng cô mới được bốn tháng?
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên nhìn anh, sau đó cụp mắt xuống nhìn chiếc bụng nhô cao của mình, lẽ nào còn chưa rõ?
Tầm bốn tháng trước, khi mối quan hệ giữa cô và Hạng Chí Viễn bắt đầu xấu đi, số lần cô đến gặp anh cũng ít dần, cho nên anh cho là cô và An Vũ Dương...
Vậy anh nghĩ như vậy cũng là chuyện đương nhiên.