Sau đó Giang Ninh Phiến cầm lấy chiếc váy rách nát nhìn sang Hạng Chí Viễn.
Hạng Chí Viễn cởi áo sơ mi trực tiếp khoác lên người cô, ánh mắt anh rất sâu, giọng nói trầm thấp có chút thô bạo: “Mặc vào.”
“Vâng.”
Giang Ninh Phiến cũng không nghĩ ra cách nào khác, mặc áo sơ mi lên người, cài lại các nút.
Lúc bình thường trông Hạng Chí Viễn có vẻ gầy gò, nhưng lại có đôi tay dài và đôi chân dài, chiếc áo sơ mi gần như biến thành áo thụng khi mặc lên người cô, chiếc áo sơ mi đã che mất một nửa đùi và che luôn cả vết bầm.
Hồi nãy Hạng Chí Viễn không ngừng đè lên người cô, khiến cô càng thêm đau đớn.
“Vẫn là màu trắng nhìn hoài không biết chán.”
Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm áo sơ mi đen trên người cô rồi không chút suy nghĩ mà nói một câu.
Hồi trước anh nhìn những người phụ nữ mặc áo sơ mi lao tới, những gì hiện ra trước mắt anh là cảnh Giang Ninh Phiến chọn quần áo trong phòng vào buổi sáng.
Anh cứ vậy mà nghĩ tới ngây người, thậm chí không nhận ra Giang Ninh Phiến đã rời đi.
Anh rất ghét việc mình nghĩ đến Giang Ninh Phiến, nhưng anh lại không nhịn được ôm cô.
Chiếm được cô, cảm giác ngột ngạt trong lòng anh mới dần dần tiêu tan, giống như đã có được kho báu… Nhưng nói cho cùng, không phải chỉ là một người phụ nữ hay sao?
Có phải anh đã quá coi trọng bản sao này không?
Cô quá giống Tiêm Tiêm, cô giống nhất trong những bản sao mà anh đã từng thu thập được, tất nhiên anh sẽ mất hồn vì điều này… Hạng Chí Viễn lại một lần nữa tự nói với mình như thế.
“…” Giang Ninh Phiến không rõ nhìn anh.
“Ăn mặc giống như góa phụ đen.” Hạng Chí Viễn hừ lạnh một tiếng, chiếc áo sơ mi đen khiến cô trông càng gầy.
Gầy đến mức làm anh không vui.
Giống như anh đã không nuôi cô cho tốt.
“…” Giang Ninh Phiến hơi dừng lại, cảm thấy buồn cười: “Anh đang nguyền rủa mình à?”
Bây giờ cô đang là người phụ nữ của anh, thế mà lại gọi cô là góa phụ.
“Dám nói thêm một câu nữa không?” Hạng Chí Viễn nheo mắt, ngồi ở bên cạnh cô rồi nghiêng đầu, há miệng cắn lên lỗ tai của cô, lại bắt đầu cọ xát cô.
Thân thể Giang Ninh Phiến run lên, cô vội vàng nói: “Không dám.”
“Lần sau còn dám chạy lung tung nữa không?”
“Không dám.”
“Ừm.” Lúc này Hạng Chí Viễn mới thỏa mãn buông miệng ra, nhìn chằm chằm vào đường cong tuyệt đẹp từ cổ đến vành tai đỏ bừng, thân thể không khỏi lại căng cứng một lần nữa: “Chết tiệt.”
Mới chạm vào thôi đó.
Ham muốn của anh trở nên nặng như vậy từ khi nào.
Giang Ninh Phiến nghe thấy anh khẽ chửi rủa một tiếng, nhìn anh một cách khó hiểu: “Cậu Hạng?”
“Qua đây!”
Đột nhiên Hạng Chí Viễn đè cô trở lại trong chăn, hoàn toàn không để ý đến ý kiến của cô, anh bắt đầu một đợt tàn phá mới…
Trở về nhà họ Hạng.
Chiếc đèn pha lê khổng lồ mang phong cách châu Âu làm cho toàn bộ biệt thự trở nên lộng lẫy, thể hiện rõ sự cao quý ở khắp mọi nơi, mỗi chi tiết đều đẹp không tì vết, cực kỳ sạch sẽ.
Giang Ninh Phiến ngồi trên chiếc ghế chân cao cạnh tủ rượu quầy bar, Tình Tình lấy một hộp thuốc bôi lên vết bầm tím trên chân cô.
“Có phải rất đau hay không?”
Tình Tình đồng cảm nhìn cô.
“Ừm. Đau càng thêm đau.”
Giang Ninh Phiến không phủ nhận, nghiến chặt hàm răng chịu đựng cơn đau khi Tình Tình đụng vào chân cô.
Nếu không phải sau đó Hạng Chí Viễn lại muốn cô mấy lần, sao cô lại bị thương thành như vậy.
Cầm thú chính là cầm thú, ngựa giống chính là ngựa giống, trong đầu hoàn toàn không có gì khác.
Hạng Chí Viễn cầm một ly nước suối từ trên khay của người giúp việc lên, nghe được đoạn đối thoại thì ngừng thở, lạnh lùng trừng Giang Ninh Phiến, cô còn dám trách anh sao? Nếu cô không tự mình chạy lung tung thì sao anh có thể trừng phạt cô đến như vậy.
“…”
Giang Ninh Phiến bị trừng đến chán nản.
Có phải anh cảm thấy đá cô một cái còn chưa đủ hay không? Còn muốn làm điều đó một lần nữa?
“Cô Giang, vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút, cũng không biết liệu có tổn thương đến xương không.” Tình Tình nói.